Chương 191: Giả cao thủ (2)
Lộ Trần thì lại vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt nghi ngờ không thôi.
Hắn rất hiểu Chu Lương Thần, cũng biết thiên phú của tên này tuyệt đối không kém hơn mình.
Chỉ vì đặc thù của công pháp đích truyền Chu gia, cho nên thực lực của Chu Lương Thần tạm thời kém hơn hắn.
Nhưng mà hắn muốn đánh bại Chu Lương Thần, thì ít nhất cũng phải dùng mười mấy hiệp.
Cái tên Sở Hi Thanh này, thế mà lại giải quyết Chu Lương Thần bằng một đao?
Nhưng hắn cũng biết tình cách của Chu Lương Thần, tên này thật sự là ngay thẳng đến ngu ngốc, cũng không biết nói láo.
Lộ Trần lại nhìn Sở Hi Thanh, cảm giác của hắn với Sở Hi Thanh đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Người này quần áo mộc mạc, pháp khí đơn giản, hơi thở lại nội liễm mà hòa hợp, làm người ta không nhìn rõ sâu cạn.
Điều duy nhất có thể xác định là, thân thế và tứ chi của đối phương cực kỳ hài hòa, mà thần thức còn rất mạnh.
Ngay vừa rồi, dường như đao ý của tên Sở Hi Thanh này lại mạnh hơn một chút.
Mạnh mẽ, ác liệt, bá đạo!
Lại giống như có một thanh đao ‘chân thực’ chém thẳng vào thần niệm của hắn.
Thần thái của đối phương vẫn nhàn nhã ung dung, giống như có thể ung dung đối phó với bất cứ thứ gì vậy.
Nụ cười kia còn ngậm lấy một tia chờ mong, cao thâm khó dò.
Lộ Trận cảm thấy người này hẳn là một đại cao thủ!
Lộ Trần lại cảm thấy hơi đau đầu, cục diện trước mắt hình như đã là cưỡi hổ khó xuống!
Hán hơi suy nghĩ một chút, liền cười đắc ý, sau đó thả tay ra khỏi chuôi đao: “Không ngờ đám bạn cùng lứa ở Đông Châu chúng ta có thể có người đánh bại Chu Lương Thần ngươi bằng một đao. Sở huynh ngươi càng ngày càng khiến ta cảm thấy hứng thú.”
“Nhưng nơi này hơi chật hẹp, chúng ta giao thủ ở đây thì không tiện cho lắm. . .”
Chỉ là hắn còn chưa nói hết, bốn phía đã vang lên những tiếng xùy xùy. . .
Rất nhiều thiếu niên ở đây đều hiện lên vẻ mặt khó mà tin nổi.
“Lộ Trần, ngươi sẽ không sợ hãi chứ? Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, vậy thì rút đao chém đi!”
“Nơi này chật hẹp cái rắm? Các ngươi không biết ra ngoài mà đánh à, bên ngoài rất rộng rãi nha!”
“Lộ Trần, không phải ngày nào ngươi cũng khoác lác mình là cửu phẩm số một ở Đông Châu sao? Đừng có phá hủy danh tiếng của mình chứ!”
“Đừng sợ, Chu Lương Thần chỉ đến thế thôi, thắng hắn bằng một đao thì đã làm sao. Lộ Trần ngươi là thiên kiêu trên Thanh Vân Bảng, ngươi có thể thắng, xông lên đi!”
Sau khi Lộ Trần nghe xong, trong lòng lại cười gằn không thôi.
Đám người này đều không có ý tốt, hoặc là hy vọng hắn xấu mặt ở trước mắt mọi người, hoặc là muốn mượn đao của hắn để dò sâu cạn của Sở Hi Thanh, hoặc chính là chờ đợi bọn họ lưỡng bại câu thương trước khi bí cảnh cửu phẩm mở ra.
Trừ phi đầu hắn bị lừa đá, thì mới sẽ làm theo ý của đám người này.
Lộ Trần chỉ coi như không nghe thấy gì, vẻ mặt thản nhiên nói: “Ta thấy ngươi bụi bặm phong trần, tinh thần uể oải, chứng tỏ vừa lặn lội đường xa. Lộ mỗ không thích chiếm lợi của người khác, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ vào tòa bí cảnh kia, thì chúng ta lại phân thắng bại cũng không muộn.”
Sau khi hắn nói xong câu này, liền quay người đi đến bậc thang bên cạnh, thần thái và hành động vẫn cứ kiêu ngạo như một con hổ.
Nhưng mà tiếng ồn ào ở chung quanh lại càng lớn hơn.
Mặc dù lời nói của Lộ Trần xinh đẹp đẹp dễ, nhưng tất cả mọi người đều rất rõ ràng.
Rõ ràng là tên này không muốn rút đao, hắn tránh không chiến!
Chu Lương Thần thấy thế thì không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn cũng biết là sẽ có kết quả này.
Sở Hi Thanh thì lại vẻ mặt ngơ ngác.
Hắn toàn ngồi xe ngồi thuyền đi đến đây, rất là thoải mái, nào có lặn lội đường xa, bụi bặm phong trần gì chứ?
Sau đó, nội tâm của hắn cũng buông lỏng hơn.
Có thể duy trì cái hình tượng cao thủ này, có thể bảo vệ điểm võ đạo, vậy thì tốt rồi.
Cũng vào lúc này, trong tầm mắt của Sở Hi Thanh lại có một bông pháo hoa nổ tung.
Số lượng điểm võ đạo của hắn đã từ 103 tăng lên đến 111 điểm.
Đây hiển nhiên là thu hoạch sau khi ép lui Ngân Văn Hổ - Lộ Trần.
Sau khi Lộ Trần rời đi, trong mắt Chu Tượng Sơn không khỏi hiện lên vẻ thất vọng.
Thật ra thì hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy trình độ đao đạo của Sở Hi Thanh.
Hai mươi ngày trước, Chu Tượng Sơn đã nhìn thấy cảnh tượng Sở Hi Thanh dùng sức mạnh thần niệm để trấn áp mười hai tên đồng môn trong võ quán Chính Dương, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy Sở Hi Thanh xuất đao.
Đáng tiếc là Ngân Văn Hổ - Lộ Trần này lại lùi bước khi lâm trận, để cho hắn không có phúc mà nhìn thấy.
Chu Lương Thần thì lại nhìn bóng lưng Lộ Trần, cười lạnh lùng nói: “Hắn chính là người như vậy, chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc.”
Nhưng sau đó, vẻ mặt Chu Lương Thần lại nghiêm túc: “Cái này này nhát gan, còn không biết xấu hổ, nhưng thực lực của hắn lại không phải giả. Lam người nham hiểm giả dối, tiếu lý tàng đao, lòng dạ hẹp hòi. Vì thế Sở huynh phải cẩn thận một chút, lần này ngươi làm hắn mất mặt, hắn nhất định sẽ không bỏ qua như vậy.”
(tiếu lý tàng đao = nụ cười ẩn giấu đao kiếm, nói đơn giản là ngoài cười nhưng trong lại nham hiểm giết người không cần gươm đao)