Chương 193: Giả cao thủ (4)
Tiệc rượu mà Chu gia chuẩn bị cũng không tính là phong phú, nhưng ở nơi núi hoang dã ngoại này thì đã là rất tốt rồi.
Sở Hi Thanh không khách khí chút nào, xé một cái chân thỏ rồi bắt đầu ăn.
Điều kỳ lạ chính là, khi hắn đang ăn thì tầm mắt lại có năm bông pháo hoa nhỏ nổ tung.
Sở Hi Thanh cũng không để ý, hắn vừa ăn vừa ngưng thần quan sát đám thiếu niên ở trong đại sảnh khách sạn: “Chu chấp sự, tất cả người tham dự bí cảnh ngày mai đều ở nơi này sao?”
Chu Tượng Sơn nghe thấy thế thì cười nói: “Đại đa số thiếu niên anh kiệt và xuất chúng của Đông Châu chúng ta đều tụ tập tại nơi này. Có thể là còn có một hai vị truyền nhân của các tông môn lánh đời chạy đến, nhưng ta cũng không xác định.”
Sau đó, hắn cũng quét mắt nhìn chung quanh: “Thật ra thì chỉ có bốn người đáng giá để Sở thiếu hiệp chú ý mà thôi! Ngoại trừ Ngân Văn Hổ - Lộ Trần vữa nãy ra, thì còn có Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch, chính là người mặc áo sam màu trắng, lông mi màu trắng ở bên góc trái tầng hai kia.”
“Hắn và Lộ Trần được xưng là Lâm Hải Song Hổ, xếp hạng cũng tương tự Lộ Trần, nằm vị trí 96 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng. Tính cách người này lỗ mãng hiếu chiến, nếu như vừa nãy Sở thiếu hiệp gặp phải hắn, thì chắc chắn là sẽ đánh rồi.”
“Còn có thiếu niên ngũ quan thanh tú, tóc dài xõa vai ngồi ở bàn thứ hai bên phải kia, người này tên là Trác Bạch Vân, được xưng là Vô Ảnh Kiếm, xếp thứ 86 Đông Châu - Thanh Vân Bảng. Có người này kiếm của người này đã đến trình độ kiếm ra vô ảnh. Nếu như Sở thiếu hiệp có cơ hội, thì có thể thử xem là đao của ngươi nhanh hơn hay là kiếm của hắn nhanh hơn. . .”
Giọng nói của hắn hơi dừng lại, chỉ vì Trác Bạch Vân kia đã nhận ra ánh mắt của bọn họ.
Trác Bạch Vân khẽ mỉm cười, rồi giơ chén rượu lên ra hiệu về phía bên này.
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, rồi cũng cầm chén lên đáp lễ.
Trong mắt hắn còn ngậm lấy vài phần ngưng trọng.
Xếp hạng trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng, là lấy tuổi tác, thiên phú và tiền đồ của một người để suy tính, vì thế có một ít võ tu cửu phẩm cũng được leo lên bảng.
Nhưng ngoài tuổi tác và thiên phú ra, thì thực lực của các thành viên trên Thanh Vân Bảng cũng chiếm một phần đáng kể.
Người này có thể dùng tu vị cửu phẩm để xếp hạng 86 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng, chứng tỏ sức chiến đấu không hề tầm thường.
Chu Tượng Sơn tiếp tục giới thiệu: “Sau đó chính là Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn, là cái bàn ở góc trong cùng bên phải kia.”
“Thi Cẩu?” Sở Hi Thanh không khỏi liếc mắt nhìn qua, bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Đây là do hắn chưa từng nhìn thấy cái tên Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn ở trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng, thứ hai là danh xưng của người này làm cho người ta kinh ngạc.
Đập vào mắt Sở Hi Thanh là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Người này có mũi rất tó, hầu như chiếm cứ một phần năm gương mặt. Da thịt toàn thân lại trắng bệch, nhìn qua thì giống như một người chết.
“Hắn là người của Thi Sơn Môn!” Chu Tượng Sơn cười giải thích: “Thi Sơn Môn chính là môn phái lánh đời của Đông Châu chúng ta, bọn họ lấy tu luyện ‘Thi sát’ làm chủ. Tuy rằng danh tiếng không hiện, nhưng thực lực rất mạnh, có người nói bọn họ có một núi sát thi thất phẩm, còn được nói là núi thây.”
“Người này vẫn luôn tu hành ở Thi Sơn Môn, chưa từng xuống núi, vì thế nên không có danh tiếng gì. Nhưng trước đây không lâu, có người từng thăm dò thực lực của hắn rồi, có người nói thực lực của người này không kém hơn so với Vô Ảnh Kiếm - Trác Bạch Vân.”
“Bốn người này rất lợi hại, nhưng thế lực phía sau bọn cũng cũng rất lợi hại, mỗi người đều dẫn theo một đám người đi vào trong bí cảnh, có thể nói là người đông thế mạnh. Nhưng Sở thiếu hiệp không cần lo về phương diện này, Chu gia chúng ta cũng có mười cái danh ngạch, Lương Thần sẽ dẫn người đi vào với ngươi, bọn họ đều là cao thủ mà chúng ta chọn lựa tỉ mỉ, tất cả sẽ do ngươi cầm đầu, chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngươi.”
Trong lòng Sở Hi Thanh lại càng lo lắng hơn, vị Chu đại thiếu bên cạnh này, rõ ràng là có tiềm chất của một tên ‘đồng đội heo’ mà.
Trong lòng hắn càng nặng nề hơn, mấy người này, không ai là dễ đối phó cả.
Sở Hi Thanh lại lập tức tò mò hỏi: “Tại sao không thấy người trong châu thành đến đây?”
Châu thành của Đông Châu mới thật sự là tàng long ngọa hổ, cường giả như mây. Quanh năm chiếm cứ gần nửa số Thanh Vân Bảng, Danh Hiệp Bảng và Hắc Bảng trong địa phương Đông Châu.
“Bên trong khách sạn Đồng Phúc này, ngoại trừ mấy nhà chúng ta ra thì đều là người từ châu thành đến.” Chu Tượng Sơn cười đắc ý, mắt hiện dị sắc: “Sau khi chúng ta phát hiện tòa bí cảnh này, đã cố tình ngăn chặn tin tức, mấy thiếu niên thiên kiêu ở châu thành đã thăng cấp bát phẩm, nên không vào được. Còn lại những thứ không đáng để lo này, nhưng Sở thiếu hiệp cũng không thể bất cẩn, những người này cũng có thể là kẻ thâm tàng bất lộ, thanh danh không nổi.”
Ngay sau đó, thần sắc Chu Tượng Sơn bỗng nhiên hơi động, nhìn về phía cửa khách sạn: “Thiếu hiệp, ta có chút chuyện phải xử lý, mong người thứ lỗi.”