Chương 192: Giả cao thủ (3)
“Vậy sao?” Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, sau đó lại ra vẻ như lơ đãng mà gật đầu, rồi ung dung thản nhiên như không mà nói: “Biết rồi.”
Trong lòng hắn lại thì đang mắng to.
Lão tử làm hắn mất mặt là bởi vì ai chứ?
Nếu như không phải ngươi nói hai câu kia, thì ngày hôm nay đã không có chuyện gì rồi.
Hơn nữa, bây giờ không chỉ có một Lộ Trần ôm địch ý với hắn.
Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn thanh trạng thái trong màn hình huỳnh quang hư ảo kia, chỉ thấy hai chữ Nhai Tí kia đã chuyển sang màu đỏ tươi.
--- Nhai Tí đao ý của ngươi đã tăng lên đến trình độ trung đẳng!
Tất cả võ tu cửu phẩm ở quanh khách sạn này, cộng thêm đám người như nô bộc cận vệ gì gì đó, cộng thêm nhân thủ của thế lực khắp nơi, tổng cộng tầm 2500 người.
Thế mà bọn họ có thể làm cho Nhai Tí đao ý của hắn lên đến trình độ trung đẳng!
Có thể thấy được địch ý của đám người này ác liệt đến mức nào.
Hiển nhiên là do câu nói kia của Chu Tượng Sơn, khiến cho tất cả mọi người đều kiêng kị hắn, hắn bây giờ đã là kẻ địch của quần chúng rồi.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn chằm chằm Chu Tượng Sơn, lòng thầm nói ta thật cmn nên cảm tạ ngươi!
Cái tên này quả thực là khắc tinh của hắn, làm cho hắn thua thiệt mất một vạn lượng thì cũng thôi, giờ còn hại hắn gặp phải hoàn cảnh lúng túng như vậy nữa.
Chu Tượng Sơn thì lại nở nụ cười tươi, đưa tay ra hiệu: “Sở thiếu hiệp, xin mời, ta đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu trên tầng hai khách sạn, chuẩn bị đón gió tẩy trần cho thiếu hiệp.”
Giữa đại sảnh khách sạn là trống không, bên trên có một cái giếng trời, bố cục khá giống với đại sảnh Thắng Bại Lâu.
Tầng thứ hai vờn quanh không trung đại sảnh, chỉ bày được mười hai cái bàn bát tiên.
Người trên tầng này ít hơn nhiều, tương đối yên tĩnh, cũng rộng rãi hơn nhiều.
Sở Hi Thanh cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Hắn ngồi xe ngồi thuyền cả ngày, trên đường cũng không ăn được bao nhiêu.
Mà khi Sở Hi Thanh đi lên bậc thang, đi đến chỗ ngồi theo Chu Tượng Sơn.
Thì Ngân Văn Hổ - Lộ Trần đã đi đến một cái bàn bát tiên khác ở trên tầng hai, còn đang lạnh lùng nhìn về phía hắn.
“Không ngờ Đông Châu chúng ta vẫn còn cất giấu một nhân vật như vậy!”
“Từ xưa đến này, thế gian này đều là ngọa hổ tàng long, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Chúng ta hành tẩu giang hồ, nhất định phải có vài phần kính nể.”
Đây là một giọng nói khàn khàn và già nua.
Lộ Trần nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn về phía ông lão mặc áo đen, khuôn mặt khô quắt ở bên cạnh.
Đây là một nô bộc đã chăm sóc hắn nhiều năm, hắn cũng tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn về phía Sở Hi Thanh đang bước lên tầng hai: “Thiếu gia không xuất đao là đúng, Chu Lương Thần từ xưa đến nay đều rất ngay thẳng, hắn đã nói thì không có sai. Còn nữa, vừa nãy ta nhìn thấy ánh mắt của Sở Hi Thanh kia nhìn thẳng vào vai phải của ngươi, chỉ sợ hắn đã phát hiện ra thứ gì đó.”
Lộ Thần nhất thời cau mày, chỉ cảm thấy cai phải của mình hơi hơi đau.
Vết thương này là do hắn cưỡng ép luyện một thức đao pháp từ ba tháng trước, sau khi Lộ Trần bị thương thì vẫn giữ bí mật không nói, mà chỉ dùng thuốc để dưỡng thương.
Nhưng mà sao tên kia lại biết?
Lẽ nào Sở Hi Thanh chỉ liếc mắt là đã nhận ra điểm yếu của hắn?
“Người này là một đại địch, nếu như hắn thật sự đánh bại Chu Lương Thần bằng một đao, vậy thì ta và mấy vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng liên thủ lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Vậy thì phải chuẩn bị kế hoạch vẹn toàn, đảm bảo có thể đá người này ra khỏi cục.” Lộ Trần cầm đũa lên, hơi suy tư rồi nói: “Trước mắt vẫn phải thử xem sâu cạn của tên này thế nào, ngươi có thể tìm được người thích hợp đi thăm dò thực lực của hắn không? Tốt nhất là người không có quan hệ gì với nhà chúng ta.”
Ông lão kia nghe vậy thì không khỏi bất đắc dĩ, thiếu gia nhà mình lại làm khó người khác rồi.
Trong phạm vi mười dặm quanh đây, tất cả đều đã bị mấy thế lực lớn của Lâm Hải liên thủ phong tỏa rồi, người ngoài không vào được.
Mà muốn thăm dò thực lực của Sở Hi Thanh, vậy thì thực lực không thể yếu được.
Nhưng mà người như vậy thì thường có địa vị không tầm thường.
Nếu như còn không liên quan đến Lộ gia, vậy dựa vào cái gì mà người khác nghe ngươi?
Tuy nhiên, hắn vẫn suy nghĩ một trận, sau đó liền có một ý tưởng: “Có người rất thích hợp, là tử sĩ mà nhà chúng ta bồi dưỡng, người này vẫn luôn ẩn núp ở Hải Diêm bang, tu vị bát phẩm hạ, sức chiến đấu cực mạnh. Nhưng Chu gia rất coi trọng Sở Hi Thanh, nếu người của chúng ta ra tay, mặc kệ thành hay bại thì đều không thể sống sót.”
Lộ Trần cau mày lại, sau đó hừ một tiếng: “Không tìm được người thì bỏ đi!”
Hắn không nhẫn tâm đến mức để một tử sĩ nhà mình đi chết vì một chuyện như này.
Sau đó, Lộ Trần lướt mắt nhìn qua đại sảnh, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt: “Thật ra thì không cần chúng ta ra tay, ta đoán là mười người trong đại sảnh này thì có tám người muốn thăm dò sâu cạn của Sở Hi Thanh. Ngươi nghĩ biện pháp truyền tin tức ra ngoài, dụ dỗ đám người kia một phen, có nói là người này cao thâm khó dò, Lộ Trần ta tuyệt đối không địch lại. Đến khi đó chắc chắn có rất nhiều người ra tay thăm dò hắn giúp chúng ta.