Bá Võ

Chương 216: Thức ăn cho yêu

Chương 216: Thức ăn cho yêu

Thiếu niên thuật sư Mộ Linh nói tiếp: “Hai con đường Yêu và Quỷ thì khác. Rất có thể là Thần Ngao Tán Nhân đã bắt một chút yêu và quỷ rồi nuôi nhốt trong hai con đường này. Vấn đề là Thần Ngao Tán Nhân đã qua đời vài ngàn năm rồi, chưa chắc là sức mạnh của đám yêu vật và quỷ hồn này sẽ không thay đổi. Mà bây giờ, chỉ sợ trong đường chữ Yêu đã thai nghén ra một chút yêu vật cực kỳ đáng sợ.”
Ứng Hạo Bạch nghe thấy mấy lời này, không khỏi liếc mắt nhìn nhau với đám người xung quanh một chút.
Bọn họ đều nhìn thấy vẻ vui mừng ở trong mắt của đối phương.
Nói như vậy, Sở Hi Thanh tiến vào đường chữ Yêu, chính là đi chịu chết.
Mặc dù không chết, thì cũng sẽ bị lột một lớp da.
“Thì ra là như vậy!” Ứng Hạo Bạch híp mắt, nhìn về phía ba con đường Thần, Quỷ, Ma: “Như vậy thì chúng ta nên đi con đường nào trong ba con đường này?”
“Quỷ!” Thiếu niên thuật sư trả lời như chém đinh chặt sắt: “Linh lực trong tòa bí cảnh này đậm đặc hơn bên ngoài rất nhiều, rất thích hợp để yêu vật sinh trưởng. Nhưng lại thiếu người ở, nghiệp lực mỏng manh, không thích hợp uẩn nhưỡng lực lượng Âm linh.”
Đôi lông mi trắng của Ứng Hạo Bạch nhếch lên, lập tức dứt khoát đi vào đường chữ Quỷ.
Mọi người ở phía sau nhìn thấy vậy, cũng dồn dập đi theo đuôi.
Mấy trăm người liên thủ với nhau để đi qua một cửa ải, nói ra thì đúng là thấy hơi xấu hổ.
Nhưng mà bây giờ là lúc bọn họ ôm đoàn sưởi ấm, trước khi giải quyết được hai người Sở Hi Thanh và Tư Hoàng Tuyền, thì phải bảo tồn nhân thủ và lực lượng.
Khi tất cả võ tu cửu phẩm chen chúc nhau đi vào trong đường chữ Quỷ.
Thiếu niên thuật sư Mộ Linh lại ở lại.
Hắn đi đến trước năm người bị Sở Hi Thanh chém, rồi bình tĩnh nhìn những thi thể này.
Vẻ mặt thiếu niên thuật sư từ từ nghiêm túc hơn, hắn cúi người đánh giá vết thương trên thi thể, sau đó còn dính một chút máu rồi đưa lên mũi để ngửi.
“Sao thế?”
Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân vốn cũng định đi vào trong đường chữ Quỷ.
Lúc này, ánh mắt hắn lóe lên, lại chú ý đến hành động dị thường của Mộ Linh. Mày kiếm của hắn nhếch lên, lúc này mới gạt đám người ra, một tay đè kiếm đi đến.
“Mộ Linh, những thi thể này có chỗ nào không đúng sao?”
Thiếu niên thuật sư ngẩng đầu nhìn Trác Bạch Vân đi gần, bản năng thấy hoảng sợ.
Ứng gia chi sắp xếp cho hắn hai tên hộ vệ, nếu như Trác Bạch Vân có sát ý với hắn, vậy có lẽ ba người bọn họ không sống được năm cái hô hấp.
Nhưng ngay sau đó, Mộ Linh đã không đề phòng nữa.
Chưa giải quyết được Sở Hi Thanh và Tư Hoàng Tuyền, thì Trác Bạch Vân sẽ không ngu đến mức ra tay với hắn vào lúc này.
Huống hồ, hắn có đề phòng cũng vô dụng, kiếm của Trác Bạch Vân có thể giết chết bọn họ trong chớp mắt.
“Rất kỳ lạ.” Mộ Linh chỉ chỉ vào năm bộ thi thể này: “Nguyên khí và linh trong mấy thi thể này đã biến mất. . .”
Trác Bạch Vân nghe vậy thì sững sờ. nhìn chằm chằm vào mấy thi thể này.
Vạn vật đều có linh, nhân tộc còn là đứng đầu vạn linh.
Tuy rằng bọn họ đã mất thân thể khổng lồ và tiên thiên thần lực của tổ tiên, nhưng linh tính của bọn họ vẫn được công nhận là mạnh nhất trong tất cả sinh linh.
Theo lý thuyết, mặc dù người chết đi, thì linh tính của bọn họ vẫn sẽ tồn tại trong một quãng thời gian rất dài.
Còn có nguyên khí được giấu trong cốt tủy và máu, bình thường phải hai đến ba ngày sau khi chết mới khô cạn.
“Biến mất thật à!” Trác Bạch Vân cau chặt lông mày: “Có phải là đao pháp của Sở Hi Thanh có vấn đề không? Ta nghe nói có một ít đao pháp tà môn có thể hấp thu linh và nguyên khí của người khác.”
“Hắn chỉ dùng Truy Phong đao pháp.” Mộ Linh liếc mắt nhìn Trác Bạch Vân: “Đao pháp của hắn rất chính tông.”
Đó là truyền thừa chân chính của Vô Tướng Thần Tông. . .
Trác Bạch Vân cẩn thận nghĩ lại, sau đó cười khổ: “Vậy thì ta cũng không nghĩ ra, chẳng lẽ còn có người có thể trộm nguyên khí và linh của năm người này ở trước mặt tất cả mọi người sao?”
Hắn lắc lắc đầu, chỉ vào con đường chữ Quỷ kia: “Việc này quả thật là hơi kỳ lạ, nhưng chúng ta vẫn nên đi trước đi, nếu chậm hơn nữa thì sẽ bị tách khỏi mọi người.”
Trong khoảng thời gian này, người ở đây đã đi gần hết.
Mộ Linh cau mày, nhưng vẫn đứng lên, đi theo Trác Bạch Vân về phía con đường chữ Quỷ.
Hắn cảm thấy rất tò mò với chuyện này, nhưng hiện trường không có đầu mối gì có thể để hắn tìm tòi và nghiên cứu ra chân tướng.
Mà ngay khi thiếu niên thuật sư Mộ Linh sắp bước chân vào đường chữ Quỷ, hắn bỗng nhiên quay người lại, nhìn về phía Thần Ngao Tán Nhân ở trên bia đá chữ Thần kia.
Bóng người hư ảo ở trên không lại không có gì kỳ lạ, hắn vẫn chắp tay sau lưng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Mộ Linh lại cảm thấy tựa như có một ánh mắt lạnh lẽo ở quanh đây đang nhìn chằm chằm vào mình.
Mộ Linh cau mày, sau đó trong mắt hiện lên vài phần trào phúng.
Hắn tạm thời đè cảm giác dị dạng này xuống, quay người đi vào đường chữ Quỷ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất