Bá Võ

Chương 217: Thức ăn cho yêu (2)

Chương 217: Thức ăn cho yêu (2)

Một bên khác, sau khi Sở Hi Thanh đi vào đường chữ Yêu, chỉ thấy trước mặt là một mảnh mây mù.
Mãi cho đến khi bọn họ đi qua một ngã rẽ, thì tầm nhìn mới tốt hơn một chút.
Lúc này, trước mặt đám người Sở Hi Thanh và Chu Lương Thần là một con đường cổ hoang vu không biết thông đến nơi nào.
Con đường này vốn được lát gạch đá xanh, nhưng bởi vì vài ngàn năm không có người qua lại, nên trên đường có rất nhiều cỏ dại và dây leo chằng chịt.
Hai bên thì là một mảnh rừng rậm dày đặc, từng cái cây đại thụ che trời, không nhìn thấy bến bờ.
Bọn họ đúng là không nhìn thấy bờ, bên ngoài hai mươi trượng của con đường được bao phủ bởi sương trắng.
Thị lực của Sở Hi Thanh rất tốt, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy ngoài mười lăm trượng.
Nơi này còn có cây cối che chắn, cho nên có vẻ tối tăm u ám và lạnh lẽo.
Chung quanh cũng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót và con trùng kêu vang.
Nhưng thỉnh thoảng còn có tiếng vượn rống và hổ gầm truyền vào trong tai bọn họ.
Nhưng âm thanh này tựa như rất xa, nhưng tựa như gần trong gang tấc, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, lông tơ dựng đứng.
Sở Hi Thanh hơi cau mày.
Trong lòng hắn thấy hơi bất an, làm cho tâm thần không yên.
Cái này bắt nguồn từ thiên phú Thần Thương của Tần Mộc Ca.
Linh thực của Sở Hi Thanh cảm ứng được bên trong sương trắng kia ẩn giấu rất nhiều thứ nguy hiểm chưa biết.
Còn cả Nhai Tí đao ý của hắn cũng đang trong tình trạng phát động.
---Ngươi bị kẻ địch không biết tên nhìn chằm chằm, Nhai Tí đao ý của ngươi tăng lên đến trình độ yếu!
Thiếu niên thuật sư kia quả nhiên là không lừa hắn.
Tuy nhiên, nếu bọn họ đã đi vào đây, thì cũng chỉ có thể đi đến cuối cùng.
“Không đúng lắm!” Ánh mắt Sở Hi Thanh nghiêm túc, nhìn quanh một lượt: “Các ngươi phải cẩn thận, ta cảm giác được có thứ gì đó đang nhòm ngó chúng ta, có thể còn gần trong gang tấc.”
Chu Lương Thần lập tức cảnh giác, hắn đưa tay ra sau lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể rút thanh trọng kiếm sau lưng ra.
Có điều, trong mắt hắn lập tức hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Sở huynh, có thể đi chậm một chút không, các huynh đệ đều không theo kịp.”
Sở Hi Thanh nhìn lại sau lưng, phát hiện đám võ tu của Chu gia đều đang thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt.
Mặt Sở Hi Thanh hiện lên vẻ ngượng ngùng, liền bước chậm lại.
Thật ra thì hắn muốn đi ra khỏi con đường chữ Yêu này trước khi thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi hết hiệu lực.
“Thật ra thì không cần phải vội.” Chu Lương Thần phát hiện bước chân của Sở Hi Thanh vẫn rất nhanh, hắn cảm thấy hơi khó hiểu: “Tuy rằng Thần Ngao Tán Nhân giới hạn một canh giờ, nhưng tòa bí cảnh cửu phẩm này cũng chỉ rộng bằng từng đó, chúng ta đi chậm cũng sẽ kịp. . .”
Nhưng đúng lúc này, đám người phía sau bọn họ bỗng nhiên kêu lên sợ hãi: “Có rắn!”
Một đám người vốn đang căng thẳng và khẩn trương, lúc này đồng thời rút binh khí ra.
Sở Hi Thanh vẫn luôn đề phòng và cảnh giác.
Nhưng khi hắn nghe thấy lời này, thì lại âm thầm buồn cười.
Lòng thầm nói đám người này kêu to như vậy làm gì? Đây thật sự là tinh anh trong cửu phẩm mà Chu gia đã chọn lựa trong bao nhiêu người sao? Cũng chỉ là một con rắn mà thôi. . .
Khi hắn quay đầu lại, toàn thân đã cứng đờ.
Chỉ thấy phía bên trái của đám người Sở Hi Thanh, có bốn con trăn to bằng vại nước, chiều dài phải hơn hai mươi trượng, nó đang treo ở trên cành của một cây đại thụ.
Chúng nó đang ngóc cái đầu to lớn của mình lên, cái lưỡi thò ra lại thụt vào, trong mắt còn ngậm lấy khát khao và trêu tức mà nhìn bọn họ.
Ngũ Cảm Thông Linh của Sở Hi Thanh cảm nhận được tu vị của bọn chúng chỉ có cửu phẩm, nhưng thân thể của bọn chúng lại to lớn đến lạ thường, hơn nữa khí huyết toàn thần dồi dào đến mức đáng sợ.
Đây là do hoàn cảnh đặc thù của nơi này.
Bí cảnh cửu phẩm của Thần Ngao Tán Nhân, không cho phép sức mạnh vượt quá cửu phẩm tồn tại.
Cho nên đám rắn này cũng chỉ có thể đi con đường cường hòa thân thể.
Sở Hi Thanh lại nhìn bên phải của mình, hắn phát hiện ra bên đó cũng có ba con.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng muốn quay đầu trở về.
Nhưng sau sau đó, hẳn chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Trên con đường lát đá xanh ở phía sau, đột nhiên có bốn con hổ răng kiếm đang đứng nhìn bọn họ.
Chúng nó cũng chỉ có tu vị cửu phẩm, nhưng thân thể lại to lớn đến đáng sợ, đứng như một tòa lầu cao.
Bốn con hổ răng kiếm đứng chung một chỗ, hoàn toàn chặt đứt con đường quay trở lại của bọn họ.
Chúng nó trừng cặp mặt to như cái đèn lồng lên, trong mắt ngậm lấy tham lam và hung tàn.
Sở Hi Thanh đè đao bên hông, hắn cho rằng có thể mình sẽ trở thành thức ăn cho yêu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất