Bá Võ

Chương 373: Tám trăm Tuyển Phong (7)

Chương 373: Tám trăm Tuyển Phong (7)

“Nhưng nếu như chúng ta tấn công nơi này thì sao?”
Sở Hi Thanh chỉ chỉ vào một nơi ở trên bản đồ, đó là hai mảnh khe lõm ở phía tây nam của Tây Sơn.
“Tám trăm khoảnh ruộng ‘Anh Ma’ của quận úy Thẩm Chu! Nơi này là một trong những nơi quan trọng của Thẩm gia, chúng ta phóng hỏa đốt ruộng này, ngươi nói Lưu Định Đường có đi cứu hay không? Còn nữa, Thẩm gia còn buôn bán nhân khẩu, kinh doanh và buôn lậu hàng cấm, nơi này có mười mấy kho hàng của bọn họ, giá trị không thể đo lường.”
Giả Đại Lực ngây người một trận, hai mắt từ từ sáng rực lên: “Đúng là có thể thử một lần! Thẩm Chu để Lưu Định Đường trấn giữ ở đây, chính là để Lưu Định Đường chăm sóc tài sản và gia nghiệp của hắn!”
Hắn phát hiện Sở Hi Thanh cũng không phải kẻ chỉ biết nói mồm.
Anh Ma là một loại linh thảo cấp thấp, có người chế biến thành thuốc lá, là một loại chất gây nghiện.
Khi nghiện thứ này, nước mắt nước mũi tùm lum, tay chân yếu ớt uể oải không sức lực. Giống như đao sắc kề phía trước, báo hổ ở phía sau, chỉ có thể cúi đầu nhận lấy cái chết.
Bởi vậy, khi thái tổ Đại Ninh khai quốc, đã ban bố sắc lệnh nghiêm cấm các nơi trong thiên hạ trồng trọt Anh Ma, mà hút thuốc lá Anh Ma.
Đến ngày hôm nay, lệnh cấm này đã được nới lỏng hơn nhiều. Tuy nhiên, Thẩm Chu vẫn không dám trồng trọt Anh Ma một cách quang minh chính đại, vì thế hắn chọn nơi hoang toàn vắng vẻ và yêu thú hoành hành như Tây Sơn.
Giả Đại Lực lập tức cau mày: “Nhưng nếu như vậy, chỉ sợ quận binh ở dưới trướng Thẩm Chu cũng sẽ liều mạng với chúng ta.”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Nếu như chúng ta trực tiếp tấn công trấn Tây Sơn, chẳng lẽ bọn họ không đánh chúng ta? Hơn nữa, ta biết địa hình chung quanh đây, nếu như quận binh muốn cứu ruộng Anh Ma của Thẩm Chu, tất phải đi qua khe núi này.”
Hắn bỗng nhiên rút đao, cắm xuống bản đồ ở bên dưới: “Địa hình ở nơi này, một người giữ ải vạn người không thể đi qua! Nếu như bọn họ dám đến, Sở mỗ và Giả huynh sóng vai chiến đấu, đủ để giết cho bọn họ sợ hãi!”
Hai tay hắn siết chặt, cảm ứng Linh sát Nhai Tí trong cơ thể, vô cùng tự tin và tràn đầy chiến ý.
Giả Đại Lực thì lại choáng váng, quận binh cũng có vài ngàn ngươi mà!
Hai người bọn họ đánh kiểu gì? Tuy rằng hắn có tu vị lục phẩm hạ, nhưng dù có đánh đến khi chết vì mệt, thì cũng không thể giết được nhiều người như vậy.
Hơn nữa, không phải là đối phương không có cao thủ.
. . .
Giả Đại Lực không đoán sai, khi Sở Hi Thanh suất lĩnh 800 tinh nhuệ của Tuyển Phong Đường đi đến gần ba mươi dặm quanh trấn Tây Sơn, thì Lưu Định Đường đã nhận được tin tức.
Lúc này, vị đường chủ Tây Sơn Đường của Hải Thanh Bang này đang ở trong Tú Phương Lầu, thần thái nhàn nhã uống trà nghe ca múa.
Phía trên của bọn họ còn đang treo một người.
Đó là một thiếu nữ gần như trần truồng, nàng chỉ mặc mỗi cái yếm, trên người còn có vài chục vết roi đẫm máu.
Nàng bị trói tay treo ở trên xà nhà, không ngừng đong đưa.
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ đã tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, chẳng quan tâm đến bên ngoài, chỉ là lông mi thỉnh thoảng hơi run lên.
“Thiết Kỳ Bang, Tuyển Phong Đường?”
Lưu Định Đường cầm chén trà lên, cười nhạo một tiếng: “Ngươi nói là thật hay giả, bọn họ chỉ có 800 người? Một chút nhân mã như vậy, chạy đến đây để chịu chết sao? Thậm chí ngay cả Thiết Tiếu Sinh cũng không đến?”
Hắn vừa nói xong lời này, đám bang chúng của Hải Thanh Bang ở đây đều cười ầm lên.
“Một ít người như vậy, còn không đủ để lão tử chém!”
“Chúng ta mới mua hai mươi cái trọng nỏ, có thể để chúng phát huy tác dụng rồi. Lần này, bọn họ sẽ không vào được cửa thành luôn.”
“Vẫn là để bọn họ đi vào đi, rồi một lưới bắt sạch bọn họ.”
Nụ cười của Lưu Nhược Hi lại trở nên lạnh lùng: ‘Vì thế ta mới nói, ngươi xác định tin tức này là thật? Đừng để đến lát nữa lại có một đám nhân mã khác của Thiết Kỳ Bang, khiến cho chúng ta trở tay không kịp. Minh tu sạn đạo,ám độ trần thương.” (chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai ngờ được)
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương phát sinh ở Thục Châu vào mười bảy ngàn năm trước, nhờ đó Vệ thái tổ đoạt được thiên hạ, khai sáng triều Đại Vệ truyền thế ba ngàn năm.
Trước mặt Lưu Định Đường là một nam tử mặt đen khoảng tầm bốn mươi tuổi.
Thần sắc hắn bĩnh tĩnh, một mực cung kính: “Sao thuộc hạ dám lấy tin tức chưa được chứng thực, làm bẩn lỗ tai của đường chủ chứ? Thuộc hạ đã sắp xếp người nhìn chằm chằm vào năm đại đường khẩu trực thuộc tổng đà và hai mười hai đường khẩu khác kia, chỉ còn có chút gió thổi cỏ lay là sẽ không giấu được thuộc hạ.”
“Thuộc hạ có thể xác định mấy ngày gần đây mười bảy đường khẩu của Thiết Kỳ Bang đều không có hành động khác thường nào, không có dấu hiệu điều động nhân mã, mà việc này cũng được bạn tốt của thuộc hạ ở trong Cẩm y vệ xác định. Ngoài ra, thuộc hạ còn điều tra được, người chỉ huy Tuyển Phong Đường lần này tên là Sở Hi Thanh.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất