Bá Võ

Chương 380: Đao ý cực hạn

Chương 380: Đao ý cực hạn

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh chưa bao giờ mạo hiểm. Trước khi chiến đấu, hắn muốn tăng thực lực của mình lên đến mức cao nhất có thể.
Kiếm Tàng Phong từng nói, Nhai Tí đao ý tầng tám, liền có thể một người một ngựa đánh một ngàn ở trên chiến trường.
Chiến trường ở đây chính là biên quân phía bắc, đối thủ của bọn họ là các loại sinh linh mạnh mẽ, vừa sinh ra đã có thực lực lục phẩm thất phẩm, thậm chí là tứ phẩm ngũ phẩm.
Đương nhiên, hắn bây giờ vẫn chưa tu luyện được Nhai Tí đao ý hoàn chỉnh, mà vẫn chỉ là “Tàn ý”. Nhưng đối thủ của hắn bây giờ, cũng chỉ là đám quận quân Tây Sơn có thực lực lót đáy trong đám binh mã của triều đình.
Sở Hi Thanh rất muốn thử một chút, thử xem đao ý tầng thứ tám của mình rốt cuộc là có uy lực như thế nào?
Sau đó, Sở Hi Thanh bắt đầu làm mới võ đạo bảo khố.
Hắn liên tục quét hơn hai mươi điểm võ đạo, nhưng vẫn không thể tìm thấy thứ gì có thể làm cho thực lực của hắn tăng lên.
Sở Hi Thanh mong đợi nhất chính là ‘thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 12 tuổi’, nhưng vẫn không thể quét ra.
Nếu như có tu vị thất phẩm, thậm chí là lục phẩm của Tần Mộc Ca ở trên người, thì hơn ba ngàn quận quân này chỉ là gà đất chó sành mà thôi. Sở Hi Thanh cho rằng khi đó một mình mình cũng có thể đánh tan đám người này rồi.
Mãi cho đến khi cái vật phẩm “Cực chiêu đao pháp: Bát Phong Bất Động” này xuất hiện ở trước mặt hắn một lần nữa, thì thần sắc của hắn hơi cứng lại.
Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm giây lát, vẫn lựa chọn dùng chín trăm điểm võ đạo để đổi lấy.
Sở Hi Thanh không muốn dùng điểm võ đạo vào các phương diện ngoài thiên phú huyết mạch. Tuy nhiên, khi đối mặt với tình huống như này, đúng là phải có ngoại lệ.
Bát Phong Bất Động là một thức cực chiêu có thể đánh quần chiến.
Sở Hi Thanh không muốn bất cẩn, lúc này có thêm một phần sức chiến đấu cũng tốt, thêm một lá bài cũng hay.
Lúc này, một lượng lớn tin tức lập tức tràn vào trong đầu óc của Sở Hi Thanh.
Đó là một đám trí nhớ có liên quan đến việc dùng đao, có hình ảnh, có chân ý, cũng có cả hàm nghĩa. . .
Sở Hi Thanh có cảm giác giống như đây vốn là trí nhớ thuộc về mình.
Cho đến ngày hôm nay mới nhớ ra.
Cơ bắp của hắn cũng sinh ra một loại bản năng như đã được tập luyện nhiều lần. Một thức cực chiêu này giống như đã được hắn tập luyện trăm lần ngàn lần, có thể nói là cực kỳ quen thuộc.
Cùng lúc đó, trong đầu Sở Hi Thanh cũng xuất hiện một đoạn tin tức khác.
---Có dùng 350 điểm võ đạo để hòa Cực Chiêu - Bát Phong Bất Động vào trong Truy Phong đao pháp hay không?
Tất nhiên là Sở Hi Thanh chọn có.
Lần này không tốn bao nhiêu điểm võ đạo, mà đem cực chiêu hòa vào trong Truy Phong đao pháp, chính là phương pháp gia tăng uy lực lớn nhất.
Cũng đúng lúc này, hắn đã nhìn thấy một đám giáp sĩ áo đen tràn vào trong khe núi bên đối diện.
. . .
Thống soái của quận quân Tây Sơn tên là Diêm Quá, quan đến Chỉ huy sứ quận quân Tây Sơn, hàm Chiêu Vũ đô úy Chính lục phẩm.
Vị này cất bước đi đầu tại tất cả quận quân.
Khi hắn đi vào khe núi thì nhìn thấy hai bóng người đơn độc ở phía trước, còn có một thiếu nữ phong thái yểu điệu đang đứng ở cửa khe núi đối diện, vẻ mặt của hắn không khỏi sững sờ.
“Lão Vân, bọn họ muốn làm cái trò gì vậy?”
Hắn hỏi chính là phí tướng của mình, Chấn Uy đô úy tòng lục phẩm Vân Khai Dương.
Người này cũng đang nhíu chặt lông mày.
Phản ứng đầu tiên của Vân Khai Dương là có mai phục trên khe núi này, trong lòng cũng hơi thấp thỏm.
Nhưng ngay sau đó hắn đã yên tâm hơn, hắn và Diêm Quá đều xuất thân từ biên quân, dụng binh cẩn thận, sẽ không xuất hiện so sót lớn như vậy.
Lúc này, mấy thám mã của bọn họ đang ở trên hai vách núi.
Lúc trước, Diêm Quá còn chưa yên tâm, nên đã dùng hai con Nham ưng dị chủng mà hắn nuôi dưỡng ra, để dò xét tình hình ở hai ngọn núi.
Nếu như Thiết Kỳ Bang có mai phục, thì tuyệt đối không thể giấu được tai mắt của bọn họ.
“Không rõ lắm, nhưng mà hỏi một chút là biết ngay thôi.”
Vân Khai Dương cất tiếng cười, lại cao giọng hô lên: “Giả đại đường chủ, các hạ cản ở đây là muốn làm gì? Là muốn ngăn cản quận binh chúng ta thảo phạt trộm cướp, giết quan tạo phản sao?”
Giả Đại Lực cười gằn không thôi.
Đám quan lại và binh lính này, động một cái là muốn chụp mũ tạo phản lên đầu của người khác.
Hai tay hắn ôm trọng kiếm, sắc mặt lạnh lùng: “Nói nhảm ít thôi! Cũng đừng dùng quan phủ để ép người. Thái tổ Đại Ninh có quy củ, muốn điều động 200 người trở lên của quận binh địa phương, thì phải có quân lệnh và hổ phù của Binh bộ, các ngươi mà là quan binh sao? Hôm nay lão tử liền cản ở đây, các ngươi muốn đi cứu Anh Ma Cốc, vậy thì phải vượt qua thi thể của hai người chúng ta.”
Lúc Giả Đại Lực nói chuyện, còn cố tình liếc nhìn Sở Hi Thanh một cái.
Lòng thầm nói, nếu như tình hình không ổn, hắn nhất định phải tùy cơ ứng biến, không thể đần độn bỏ mệnh tại nơi này được.
Cần về phần tên này, thì hắn cũng không quan tâm lắm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất