Chương 381: Đao ý cực hạn (2)
Vân Khai Dương nghe vậy thì cười to: “Giả đại đường chủ thật can đảm!”
Đồng thời, hắn lui về sau rồi phất phất tay, ra hiệu cho cung tiễn thủ ở phía sau chuẩn bị.
“Người khác nói ngươi can đảm gan dạ, ngươi lại thật sự coi mình là hào dũng vô song à? Ngươi muốn lấy một đánh một ngàn, vậy thì Vân mỗ sẽ chiều ngươi.”
Hắn và Diêm Quá ở bên cạnh nhìn nhau một chút, trong lòng đều có cảm giác cực kỳ hoang đường.
Tên Giả Đại Lực này sẽ không ngu đến mức lấy sức một người để đối kháng với 3500 quận quân bọn họ đấy chứ?
Không! Không phải là một người, còn có một thiếu niên có tu vị bát phẩm hạ kia nữa.
Đây hình như là Sở Hi Thanh, kẻ xếp thứ 60 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng?
Còn về phần cô bé đứng ở lối vào khe núi kia, Diêm Quá chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không thèm để ý.
Một thuật sư bát phẩm thì có năng lực gì?
Khi hai người họ nói chuyện, Sở Hi Thanh liền rút trường đao màu đen ở phía sau ra, nắm bên tay trái, chuyển thành hai tay hai đao.
Đó là một thanh Ma văn đao bát phẩm mà Sở Hi Thanh lấy được từ Anh Ma Cốc, hắn cầm tổng cộng tám thanh, tất cả đều được đeo ở phía sau lưng. Tuy chưa đao này chưa được huyết luyện, uy lực không đủ, nhưng cũng đủ để làm đồ dự bị.
Sở Hi Thanh nhìn về phía bảng nhân vật của mình, lại nhìn hai chữ Nhai Tí bên trong thanh trạng thái.
---Nhai Tí đao ý của ngươi đã tăng lên đến trình độ siêu đẳng!
Còn có Thần Chi Thương.
---Ngươi gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, kích phát trạng thái Thần Chi Thương, khiến chân nguyên, sức mạnh, tốc độ, linh hoạt, lực bộc phát, lực kháng đả kích tăng gấp đôi dựa trên trụ cột vốn có. Cũng khiến tất cả võ ý tăng thêm một cấp. Cũng nắm giữ hiệu quả phá cương ở trình độ trung đẳng, hiệu quả phá pháp thuật ở trình độ cao đẳng, có thể quấy rầy và phá diệt tất cả lực lượng pháp thuật trên thế gian!
Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên.
Hắn hoành đao trước ngực, nội tâm tràn đầy tự tin: “Giả huynh, ngươi lên đi! Đối phương nhất định sẽ dùng cung nỏ để tiêu hao thể lực chúng ta trước, trận cung nỏ này liền giao cho ngươi.”
Giả Đại Lực nghe vậy thì sững sờ, hắn nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt khó hiểu: “Tại sao lại là ta lên?”
Hắn thấy Sở Hi Thanh khí thế hùng hổ, còn tưởng rằng tên này muốn xông lên trước, trực tiếp giết vào trong đại quân nữa cơ.
“Không phải Giả huynh ngươi, chẳng lẽ lại là ta?” Sở Hi Thanh cũng nhìn Giả Đại Lực với ánh mắt kỳ quái: “Giả huynh, lẽ nào ngươi cho rằng tu vị của ta bây giờ có thể chống đỡ được mấy trăm mũi tên và cung nỏ sao? Yên tâm đi, chỉ cần Giả huynh có thể chống đỡ một lát là được, chỉ năm mươi cái hô hấp thôi! Huynh muội chúng ta liền có thể phá địch!”
Giả Đại Lực nghe vậy liền cười gằn không thôi, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải kẻ vô sỉ như vậy.
Rõ ràng là tên này muốn đến đây sóng vai chiến đấu cơ mà.
Giả Đại Lực quay đầu nhìn lại, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng ở lối vào khe núi phía sau một chút.
Đây chính là muội muội Sở Vân Vân của Sở Hi Thanh.
Thiếu nữ này cũng đến đây cùng bọn họ, nhưng vẫn đứng ở lối vào khe núi chứ không đi vào trong.
Tuy rằng cô bé này là thuật sư bát phẩm, thực lực cũng rất tốt. Hỏa Diễm Thần Chỉ lúc nãy đã có uy lực của thất phẩm, thiêu chết một vị võ tu lục phẩm đang bị trọng thương.
Giả Đại Lực lại sinh lòng ngờ vực, lòng thầm nói hai tên này có được không thế?
Nói cái gì mà huynh muội chúng ta liền có thể phá địch?
Với thực lực của hai người này, mà có thể phá được 3500 binh lính?
Mặc dù kỷ luật của quận quân không tốt, tốt mã dẻ cùi mà thôi, nhưng dù sao cũng là quan quân của triều đình, đủ để đối kháng với tám trăm tinh nhuệ của Tuyển Phong Đường.
Hơn nữa, Sở Vân Vân cũng đứng quá xa rồi, khoảng cách phải có một dặm.
Nhưng khoảng cách thi triển pháp thuật của thuật sư bát phẩm chỉ có một trăm trượng là nhiều nhất, đây còn phải là người có thiên phú dị bẩm, tu hành pháp thuật mạnh mẽ mới làm được.
Tuy nhiên, khoảng cách này đúng là thuận tiện cho việc chạy trốn.
Hắn nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó vẫn tiến lên hai bước.
Cũng không phải là Giả Đại Lực tin tưởng lời nói của Sở Hi Thanh, mà là hắn đang nhìn tình hình.
Có thể đánh thì đánh, không thể đánh liền chạy. Dù sao thì hắn vẫn gánh nổi một hai trận mưa tên.
Cũng vào thời điểm này, Chiêu Vũ đô úy Diêm Quá ở phía đối diện hiện lên vẻ lăng lệ.
“Giết!”
Hắn và Vân Khai Dương đều lăng không bay ngược về sau, nhường cho cung tiễn thủ ở sau lưng tiến lên.
Khoảnh khắc này, hơn năm trăm mũi tên được bắn ra.
Do độ rộng của khe núi này, nên chỉ có bốn mươi cái trọng nỏ có thể bẳng thẳng về phía Giả Đại Lực.
Những cái còn lại đều phải dùng phương pháp bắn cao, bọn họ bắn lên không, bao trùm khoách cách một dặm phía trước. Những trận mưa tên này được thuật sư hỗ trợ, nên uy thế rất kinh người.