Chương 382: Đao ý cực hạn (3)
Giả Đại Lực không để ý chút nào, đột nhiên vung kiếm lên chém.
Tốc độ xuất kiếm của hắn không nhanh, nhưng lại ngậm lấy một luồng lực hút và đẩy mạnh mẽ, chỉ vẻn vẹn một gạt một chém, liền có thể ngăn hơn nửa mũi tên. Hắn cũng lù lù bất động dưới màn mưa tên đen xì này.
Vào lúc này, Sở Hi Thanh ở phía sau cũng ra tay, hắn cầm hai thanh đao, toàn thân có cuồng phong và sấm sét vờn quanh.
Hai cây trường đao cũng là thế như thuấn ảnh, Sở Hi Thanh hoặc là đẩy hoặc là gạt, hoặc chém hoặc đánh, hỗ trợ Giả Đại Lực chặn những con cá lọt lưới.
Trong khoảnh khắc, vô số tia lửa lóng lánh xuất hiện, những tiếng ‘leng keng leng keng’ vang lên không ngớt.
Chỉ trong vòng một cái hô hấp, hai tay của Sở Hi Thanh đã chém không dưới ba mươi lần. Màn đao dày đặc này không chỉ phong tỏa phía trước của hai người như gió thổi không lọt, mà còn phản xạ những mũi tên này, vật quy nguyên chủ!
Bên trong trận tên kia phát ra từng tiếng kêu rên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, đã có hơn ba mươi người bị mũi tên bắn ngược trở về mà bị thương hoặc là chết tại chỗ.
Mũi tên mà Sở Hi Thanh phản xạ lại, không chỉ phản xạ một trăm phần trăm sức mạnh của bọn họ, mà còn có thể ẩn chưa thêm đao kình của hắn.
Mà trong khe núi chật hẻm này, những cung tiễn thủ có tu vị cửu phẩm kia, vừa không có sức chống đỡ, lại không có chỗ để né tránh, tất cả đều bị chết ngay tại chỗ.
“Hả?”
Giả Đại Lực lấy làm kinh hãi, nhìn đám mưa tên bị Sở Hi Thanh phản xạ trở về kia.
Hắn thầm nghĩ đao pháp của người này cũng có vẻ rất khá.
Không chỉ đao rất nhanh, mà kỹ xảo dùng đao cũng rất mạnh, không hổ danh là thiên kiêu xếp thứ 60 trên Thanh Vân Bảng!
Chỉ trong một chốc lát này, đã có hơn năm mươi cung tiễn thủ của đối phương bị ngã xuống bởi mũi tên của mình bắn ra.
Tuy nhiên, Giả Đại Lực vẫn không coi trọng. Quận quân có hơn ba ngàn người, thay phiên nhau bắn thì cũng có thể bắn mấy trăm lượt.
Sở Hi Thanh múa đao nhanh như vậy, không đến nửa khắc thời gian là sẽ không nhấc nổi tay.
Nhưng điều khiến Giả Đại Lực kỳ quái chính là, cơn lốc ở quanh người tên này càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Khiến cho những
mũi tên kia đều không thể rơi xuống đất, tất cả đều xoay vòng vòng ở trên không trung.
Đây là . . . Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ?
Không đúng! Còn có cả pháp thuật của thiếu nữ ở phía sau.
Lúc này, Sở Vân Vân đã triệu hoán ra con Toan Nghê cực lớn kia, bảo hộ ở bên người nàng.
Còn làm cho trong cơn lốc của Sở Hi Thanh có những ngọn lửa cháy hừng hực, lửa và gió tăng uy thế cho nhau, làm cho cơn lốc kia gia tăng mấy lần trong một thời gian ngắn ngủi, mà lại còn có rất nhiều sấm chớp đang tràn ngập ở bên trong.
Vấn đề là Sở Hi Thanh cũng không sử dụng đao gió mà mâu lôi để tấn công đối phương.
Hai tên đô úy là Diêm Quá và Vân Khai Dương ở bên đối diện lại rất thản nhiên.
Bọn họ đang đứng trên một vách đá bằng phẳng, trong mắt hàm chứa ý lạnh, nhìn từ trên cao xuống bên dưới.
Trong mắt bọn họ, hành vi một mình chống đỡ mưa tên của Giả Đại Lực là quá nguy xuẩn.
Tuy nhiên, đao pháp và thiên phú mà thiếu niên kia đang biểu hiện, cũng khiến cho bọn họ rất kiêng kị.
Người này không thẹn với danh xưng thiên kiêu! Chỉ cần kẻ này không chết non, tương lai nhất định sẽ tiến vào Địa Bảng.
Nhưng Sở Hi Thanh càng xuất sắc, thì sát ý trong lòng bọn họ càng nhiều hơn.
Giả Đại Lực chống đỡ mưa tên này đầy đủ năm mươi cái hô hấp.
Ngay khi trong lòng Giả Đại Lực bắt đầu thấy chột dạ, chuẩn bị tính toán đường rút lui, và vẻ châm biếm trong mắt của hai tên đô úy càng đậm hơn. Thì Sở Hi Thanh chọt cúi đầu, nhìn một đống mũi tên ở chung quanh mình.
Hắn tính toán qua, số lượng mũi tên ở quanh đây phải có 19.000 mũi tên là ít.
Cũng đã đủ rồi.
Ngày xưa có Gia Cát Lượng dùng thuyền cỏ mượn tên, hôm nay có Sở mỗ hắn cũng dùng Giả Đại Lực mượn tên.
Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên: “Chắc là đủ rồi, mời Giả huynh lùi về phía sau! Tiếp đó ngươi chỉ cần để ý đến hai tên lục phẩm kia là được. Còn lại đám thất phẩm trở xuống thì giao cho huynh muội chúng ta đối phó.”
Vẻ mặt Giả Đại Lực tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ, hắn nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó lùi lại hai bước.
Giả Đại Lực không quá tin tưởng tên này, nhưng cũng không có ý định hoàn toàn mặc kệ tên này.
Sở Hi Thanh lấy song đao chống đỡ mưa tên, sau đó ánh mắt hắn lăng lệ, con ngươi chuyển sang màu tím, mái tóc dài cũng thoát khỏi dây buộc tóc, không gió tự bay!
“Nã Phong Ngự Điện, lên cho ta!”
Chân phải hắn đạp mạnh xuống đất, sức mạnh gia tăng của Thần Lực Đan khiến cho những mũi tên ở phạm vị ba trượng trên mặt đất đều dồn dập bay lên, lao về phía không trung.
Chúng nó lại bị cơn lốc kia cuốn sạch, trực tiếp vượt lên cao hơn hai mươi trượng, sau đó từng mũi từng mũi tên bị lửa bên trong đó thiêu đốt, lại có dòng điện quấn quanh, lại kết hợp với một đạo đao gió, bắt đầu rơi xuống từ trên không trung.