Chương 454: Định quy củ (5)
Một trấn lớn tựa như trấn Tây Sơn, thậm chí còn có thể nắm giữ quyền lực xử án và bắt giam nhất định.
Nếu như bọn họ chống đối nộp thuế, Sở Hi Thanh thật sự có quyền đến nhà từng người để xử lý theo ‘luật Đại Ninh’.
Tầm mắt của bọn họ đều rơi vào trên người Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao – Ân Dương.
Văn Thiên Tài lại tỏ vẻ tò mò, giọng nói hàm chứa một tia kỳ dị: “Ta muốn biết là, Thẩm gia trong nội thành có phải giao nộp thuế ruộng theo số lượng đó không? Nếu như bọn họ không giao, vậy đường chủ ngươi chuẩn bị làm gì?”
Thật ra thì địa chủ lớn nhất ở trấn Tây Sơn này không phải Văn gia bọn họ, mà chính là Thẩm gia trong nội thành.
Thẩm gia có hai tòa điền trang ở Tây Sơn, bảy trăm khoảnh ruộng tốt, quy mô đất đai còn lớn hơn Văn gia bọn họ nhiều.
Sở Hi Thanh lòng thầm nói hỏi rất hay, mặt hắn không đổi sắc: “Sở mỗ đối xử bình đẳng, Thẩm gia có ruộng, vậy thì phải nộp thuế, nếu như không giao nộp, vậy thì sẽ bị xử lý theo luật.”
Văn Thiên Tài nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, lộ ra vài phần trào phúng và xem thường.
Hắn không có biểu hiện quá rõ ràng, mà chỉ cười nhạt một tiếng: “Năm nay quan phủ thu thuế thuật sự là quá nhiều, quy củ của Sở đường chủ lại quá hà khắc, đây rõ ràng là muốn ép chúng ta vào đường chết mà.”
“Có điều, Sở đường chủ muốn chúng ta nộp thuế cũng được. Ta nghe nói Sở đường chủ chuẩn bị làm một con kênh đào ở Tây Sơn ta? Cái gọi là người thấy có phần, nếu như đường chủ đồng ý lấy cổ phần của con kênh đào kia ra, chia sẻ với chúng ta. . .”
Giọng nói hắn bỗng nhiên im bặt, một đoàn nước trà nóng bỏng bỗng nhiên phun thẳng vào mặt của hắn.
Cương khí hộ thân của Văn Thiên Tài lập tức xuất hiện, không để nước trà dính vào người, nhưng cái nhiệt độ nóng bỏng kia vẫn truyền đến da mặt của hắn, làm cho mặt của hắn tái mét.
Sở Hi Thanh thả cốc trà đã cạn sạch trong tay xuống, một tay đè đao, ngưng thần nhìn Văn Thiên Tài: “Ngươi muốn nói cái gì? Nói rõ ràng cho ta nghe xem nào.”
Văn Thiên Tài chỉ cảm thấy một luồng lửa giận xông lên đầu. Hai mắt hắn đã trợn trừng trừng vì tức giận, sắc mặt cũng chuyển sang đỏ bừng.
Cùng lúc đó, Văn Thiên Tài cũng thầm cảm thấy hoảng sợ.
Tuy hắn chỉ có tu vị thất phẩm thượng, nhưng nhờ nhiều chính đồ đỉnh cấp và mấy cái pháp khí lục phẩm trên người, nên sức chiến đấu của hắn cũng không kém hơn đám cao thủ lục phẩm hạ bao nhiêu.
Nhưng vừa rồi, khi Sở Hi Thanh giội nước trà vào người hắn, thì tốc độ kia lại nhanh đến mức khiến cho hắn không kịp phản ứng, thậm chí hắn còn không nhìn thấy rõ lắm.
Con ngươi của Vân Hạc Đao – Ân Dương cũng hơi co lại, tay của tên này thật nhanh. . . không hổ danh là thiên kiêu xếp hạng 60 trên Thanh Vân Bảng.
Tu vị của người này còn yếu, còn không phải đối thủ của bọn họ, nhưng có đám cung nỏ kia, thì hươu chết vào tay ai vẫn chưa biết.
Văn Thiên Tài híp mắt, nhìn nhau với Sở Hi Thanh.
Cuối cùng, hắn cười khẽ một tiếng, lau mặt một cái: “Sở đường chủ không muốn chia sẻ, vậy thì coi như xong. Có điều, rượu hôm nay không ngon, đồ ăn cũng vô vị, Văn mỗ ở đây chỉ mất mặt, cáo từ!’
. . .
Theo Văn Thiên Tài và Ân Dương rời đi.
Đám khách khứa bên trong tửu lâu cũng đi quá nửa.
Chỉ còn lại mười mấy vị có quan hệ khá gần với Thiết Kỳ Bang và bên Lâm Hải mới ở lại.
Chu Lương Thần nhìn đám người cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa rời đi kia một chút, sau đó lại hơi cau mày, đi đến ngồi xuống bên cạnh Sở Hi Thanh.
Lúc này, tuy rằng người trong tửu lâu đã đi gần hết, nhưng tửu lâu vẫn đưa rượu và thịt mà Sở Hi Thanh đặt lên bàn.
“Một đám thấy lợi tối mắt! Bản lĩnh không có bao nhiêu, lại rất biết cách làm người khác tức giận.”
Vẻ mặt Chu Lương Thần phiền não, hắn rót cho mình một chén rượu, uống một hớp: “Đường chủ, ngươi cứ thả bọn họ đi như vậy à?”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Không tha thì làm gì? Chẳng lẽ thật sự làm thịt bọn họ hay sao? Nếu như làm như vậy thật, sau này còn ai dám nhận lời mời của Sở mỗ nữa?”
Chu Lương Thần cũng biết đạo lý này.
Hắn cau mày: “Ít nhất cũng phải bắt một hai người để lập uy, sau khi bọn họ trở về, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chống lại chúng ta. Ngươi muốn bọn họ ngoan ngoãn nộp thuế, chỉ sợ là không có cửa rồi.”
“Lập uy ở đây, thì không thể để cho bọn họ tâm phục khẩu phục.”
Sở Hi Thanh cũng cầm đũa lên dùng bữa, thần thái hắn thản nhiên, mở miệng giải thích: “Thuế má là chuyện của quan phủ, không giống như chuyện trên giang hồ. Nếu như bọn họ thật sự chống đối nộp thuế, vậy thì đúng ý của ta rồi.”
Trong con ngươi của Sở Hi Thanh hiện lên một tia lạnh lẽo: “Thực không dám giấu giếm, ta cũng có ý định bắt vài người lập uy. Khi đó phải xem là cổ của bọn họ cứng, hay là đao của ta sắc bén hơn rồi.”
Hắn cũng coi trọng gia sản của mấy gia tộc này.
Hết chương 454.