Chương 493: Một bụng ý xấu (4)
Tuy nhiên, Đơn Xích Linh biết, Sở Hi Thanh nhất định sẽ không cho không Đơn gia bọn họ.
“Tất cả phí qua đường, Đơn gia cần nộp năm phần cho đường khẩu, các ngươi chỉ cần không để cho đám tặc phỉ trong Tây Sơn bước một bước ra ngoài núi là được.”
Sở Hi Thanh híp mắt, hiện ra vài phần ý cười: “Ngoài ra, vì bình định nạn trộm cướp của Tây Sơn, tất cả đội buôn đều phải mở hàng ra để lục soát. Các loại hàng hóa khác thì ta mặc kệ, chỉ có lương thực, dầu tương, rượu giấm, đá tiêu. . . Bắt đầu từ hôm nay, một phần cũng không được tiến vào Tây Sơn.”
Ban đầu, Đơn Xích Linh vẫn không hiểu, nhưng sau đó thần sắc của hắn hơi động, đã đoán được vài phần nguyên nhân.
Lúc trước, khi hắn ngồi nghe thì còn tưởng rằng cái tên này thật sự là hiền lành lương thiện, đồng tình đám thợ săn Tây Sơn kia nghèo đói khó khăn, cho nên muốn thả cho họ một con đường. Nhưng hóa ra là vị này muốn sử dụng thủ đoạn khác lên người đám thợ săn Tây Sơn này.
Mấy con đường giao thương bên trong Tây Sơn đều chật hẹp gồ ghề, lầy lội khó đi, nên hầu như các đội buôn đều không kinh doanh lương thực và dầu giấm mắm muối.
Những thứ này đều vô cùng nặng nề, muốn vận chuyển đến ba tòa huyện thành và quận Thương Ngô ở đối diện, thì còn không thu nổi vốn.
Bởi vậy, các đội buôn đều bán các loại đá tiêu, rượu giấm, lương thực và dầu tương cho đám thợ săn Tây Sơn có khoảng cách gần hơn, ngoài ra cũng bán cho đám sơn tặc như Bạch Vân Trại và Cửu Đao Ổ.
Đơn Xích Linh thầm nghĩ, người này quả nhiên là xấu bụng, ác độc.
Có vẻ như nhân nghĩa thật thà hiền lành, nhưng thật ra là một bụng ý xấu.
Hành động này của Sở Hi Thanh quả thực là cắt đứt rễ của đám thợ săn Tây Sơn và tặc phỉ kia.
Lương thực, dầu tương, rượu giấm . . . đều là những thứ thiết yếu trong sinh hoạt hàng ngày, đá tiêu còn là vật tất yếu trong chế tác da lông, không có thứ này, da lông sẽ bị hỏng rất nhanh.
Vị Sở đường chủ này không định động đao động binh với đám thợ săn Tây Sơn, nhưng lại có thể ép đám thợ săn Tây Sơn kia quỳ xuống xin tha.
Hơn nữa, lý do còn rất đường hoàng, rất quang minh chính đại.
Đơn Xích Linh không dám chậm trễ chút nào, thần sắc hùng hồn: “Thuộc hạ tuân mệnh! Nhiều nhất là chạng vạng ngày mai, ba tòa đồn biên phòng này sẽ được xây dựng xong. Đơn mỗ dám lấy tính mạng ra đảm bảo, mặc kệ là Cửu Đao Ổ hay Bạch Vân Trại, đều không thể bước một bước ra khỏi ba nơi này.”
Hắn chỉ hắn không thể bay về nhà luôn, mau chóng gọi đám gia tướng, tổ chức nhân lực.
Cái đồn biên phòng này muộn một ngày, liền mất một đống tiền, đây chính là cuộc làm ăn một ngày mấy ngàn lượng đấy.
Khoảng tầm một khắc thời gian sau, mọi người trong đại sảnh của Sở gia đã tản đi.
Nghị sự vừa kết thúc, Chu Lương Thần liền vác thanh trọng kiếm, cầm địa chỉ mà Lỗ Bình Nguyên cho, leo lên Tây Sơn chém người. Đơn Xích Linh thì vội vã phóng ngựa về Đơn gia trang.
Tuy nhiên, mấy nhân vật quan trọng như Sở Vân Vân, Lưu Nhược Hi, Lý Thần Sơn và Lỗ Bình Nguyên thì được Sở Hi Thanh giữ lại.
Vẻ mặt Ngụy Dương bội phục: “Vẫn là đường chủ cao tay, làm như vậy không chỉ có thêm một khoản thu nhập, mà còn có thể khiến cho đám thợ săn và tặc phỉ kia không chịu nổi.”
Chỉ cần là người hơi có đầu óc, thì đều nhận ra dụng tâm hiểm ác của Sở Hi Thanh.
Chuyện này đúng là cao hơn trực tiếp dùng đao dùng binh nhiều, còn có thể khiến cho người ta không có lời nào để nói.
Lục Loạn Ly cũng nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Lòng thầm nghĩ vì sao trước kia mình lại không phát hiện cái tên này xấu bụng như vậy chứ?
Uổng công nàng vẫn cho rằng tên này hiền lành lương thiện, là một thiếu niên anh tuấn đơn giản trong sáng.
“Kế hoạch của đường chủ quả thực là rất cao.” Lỗ Bình Nguyên cũng than thở không thôi: “Nhưng chúng ta cần đề phòng đám tặc phỉ trên Tây Sơn chó cùng rứt giậu, với lực lượng của một nhà Đơn gia, chỉ sợ không phải là đối thủ của Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại. Còn cả đám thợ săn Tây Sơn kia nữa, chúng ta cũng phải nghĩ thêm biện pháp khác. Nếu như chỉ phong tỏa gạo dầu muối rượu và đá tiêu, thì không thể nào ép bọn họ đầu hàng được.”
Sở Hi Thanh thì lại âm thầm buồn cười, Đơn gia này thâm tàng bất lộ, đừng nói là Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại, thêm cả quận quân Tây Sơn vào thì cũng không phải là đối thủ của Đơn gia.
Nếu như đám tặc phỉ Tây Sơn thật sự dám tấn công mấy chỗ kia, vậy thì đúng là việc vui lớn.
Tuy nhiên, vấn đề thứ hai của Lỗ Bình Nguyên, thì đúng là không sai.
Đội buôn không thể đưa lương thực tương giấm và đá tiểu vào Tây Sơn, không có nghĩa là đám thợ săn Tây Sơn kia không có biện pháp.
Trong Tây Sơn có rất nhiều con đường chật hẹp quanh co, thật sự không chịu nổi thì có thể mạo hiểm bị yêu tộc tập kích, mạnh mẽ xuyên qua rừng núi, mang lương thực, dầu muối và đá tiêu vào núi. Bởi vậy, phong tỏa chỉ làm cho sinh hoạt của bọn họ khó khăn hơn, chứ không thể nào ép bọn họ vào chỗ chết.”
Hết chương 493.