Bắc Hoan

Chương 12: [HẾT]

Chương 12: [HẾT]
【Tôi vẫn còn ở đây…】
Âm thanh điện tử quen thuộc lại vang lên trong đầu tôi.
Chỉ là… lần này, nó nghe vô cùng yếu ớt.
【Tôi có thể giúp cô, Trần Bắc Hoan.】
Vui mừng và đau đớn đan xen đến mức khiến tôi choáng váng như sắp ngất.
Tôi như kẻ chết đuối vớ được cọc:
【Tôi phải làm gì? Hệ thống… làm ơn, cầu xin cậu.】
Toàn thân tôi run rẩy vì xúc động. Niềm vui bất ngờ đến mức đập thẳng vào óc, khiến tôi đứng không vững.
Hệ thống ho khẽ hai tiếng trong đầu, giọng càng thêm yếu ớt:
【Thật ra… rất đơn giản. Mọi thứ trong kho đều cần điểm tích lũy để đổi.】
【Điểm tích lũy từ các nhiệm vụ cô làm vẫn còn rất nhiều, đủ để cứu Trần Mục Phong.】
Một loạt ánh sáng chói lòa từ não tôi tràn vào cơ thể phụ thân.
Giây tiếp theo —
Giống như sống lại lần cuối trước khi lìa đời.
Gương mặt từng hốc hác tái nhợt dần ửng hồng, lỗ thủng trên ngực cũng từ từ liền lại.
Ngực ông khẽ phập phồng.
Hô hấp… trở lại rồi.
Phụ thân tôi — sống lại rồi.
Tôi ngã khuỵu xuống đất, không thể kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Trong đầu tôi, giọng hệ thống mỏng manh đến mức gần như biến mất:
【Tốt quá… mọi người đều ổn rồi…】
【Trần Bắc Hoan, tôi đã nói… tôi sẽ cứu cô.】
【Điểm tích lũy của cô đã dùng hết. Giờ thì… cô không cần rời đi nữa.】
【Cô có thể vĩnh viễn ở lại thế giới này.】
Tim tôi lập tức siết lại.
【Hệ thống… cậu có ý gì vậy?】
Tại sao… những lời đó nghe như lời tạm biệt cuối cùng?
Chắc chắn là hệ thống đã vi phạm quy tắc để giúp tôi.
Chắc chắn nó đã bị trừng phạt.
Tôi cuống cuồng nhưng không thể làm gì.
Hệ thống có thể liên hệ với tôi, nhưng tôi không thể nào liên hệ lại nó.
Tôi muốn giúp nó, muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện…
Nhưng cuối cùng, nó hoàn toàn biến mất khỏi đầu tôi.
...
Năm thứ ba kể từ khi tôi ở lại thế giới này.
Tôi kết hôn với Tạ Quân.
Tạ Quân đăng cơ, hậu cung chỉ có mình tôi.
Phụ thân tôi cởi giáp về quê, cuối cùng cũng có thể ở bên tôi, làm một người cha bình thường.
Không lâu sau, tôi gặp lại Giang An, và cô ấy đã kể hết mọi chuyện.
Cái giá phải trả cho tôi được sống lại là:
Tạ Quân đã đánh đổi một tuổi thơ đầy bi kịch và… một đôi mắt.
Phụ thân tôi đem đại kiếp 40 tuổi, đổi thành… cái chết.
Tất cả chỉ để tôi được trở về bên họ.
Đây là một bài kiểm tra: Tôi phải đi theo kịch bản hệ thống đưa ra, từng bước hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng thực chất, nhiệm vụ ấy là con đường dẫn đến cái chết.
Nếu tôi thực sự quay trở lại thế giới hiện thực — thứ đang chờ tôi, chỉ là cái chết.
Đây chính là phần khó nhất của thử thách: Tôi phải tự nhận ra rằng thế giới này là thật, rằng bản thân tôi là thật.
Tuy nhiên… đến khi tôi thực sự nhận ra, thì nhiệm vụ cũng đã kết thúc rồi.
Còn Giang An — nữ chính của thế giới này thực ra là một con người đến từ chiều không gian cao hơn.
Chính cô là người đã thiết kế mọi chuyện.
Cô cần tôi hoàn thành nhiệm vụ để giúp cô thu thập năng lượng cốt truyện.
Nhưng cô ấy lại không nỡ nhìn tôi chết.
Vì vậy, cô đã tặng tôi một cái “bug” nhỏ — cho phép tôi nghe được tiếng lòng của Tạ Quân.
Cô hy vọng bug ấy sẽ giúp tôi… tỉnh ngộ.
Ừm… Có thể nói là đến cuối cùng, cái bug đó cũng không giúp được gì mấy.
Giang An cũng kể rằng:
Gốc rễ của việc tôi được hồi sinh chính là nhờ hệ thống.
Hệ thống đã tìm đến Giang An, thoát khỏi sự kiểm soát của máy chủ và tìm được kẽ hở duy nhất của cả hệ thống: Điểm tích lũy.
Thực ra, điểm tích lũy chính là năng lượng cốt truyện.
Nếu muốn rời khỏi thế giới này cũng phải dùng điểm tích lũy.
Nhưng cuối cùng, hệ thống dùng toàn bộ điểm tích lũy của tôi để cứu sống phụ thân.
Nó không đến nữa.
Và cũng chẳng ai còn nhớ đến nó.
Tôi nắm chặt tay Giang An, bật thốt:
“Vậy hệ thống… giờ sao rồi?”
Giang An nheo mắt, khẽ mỉm cười:
“Yên tâm, có tôi ở đây. Từ giờ trở đi, tương lai của hệ thống… phải dựa vào cô rồi, Trần Bắc Hoan.”
...
Một ngày nọ, vài tháng sau đó.
Tôi lại nghe thấy tiếng lòng của một người.
【…Ôi, kia chẳng phải là nữ chính à? Sao nhìn quen thế nhỉ?】
【Nhiệm vụ của mình là đi gây sự với nữ chính, đúng không ta…】
Tôi giật mình quay phắt lại.
Một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt tôi.
Y hệt dáng vẻ của hệ thống ngày xưa khi hóa hình người.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra tất cả.
Tôi lau nước mắt nơi khóe mi, mỉm cười, vẫy tay gọi cậu nhóc trắng trẻo đẹp trai kia:
【Lại đây. Ta tìm cho em một người… mông cong cực phẩm.】

(HẾT)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất