Bắc Hoan

Chương 6

Chương 6
Giang An vừa lầm bầm vừa băng bó vết thương cho Tạ Quân.
Hoàng đế, sau khi hoàn hồn, lần đầu tiên trong đời bắt đầu quan tâm đến người con trai thứ bảy mà mình chưa từng để ý.
Những đứa con khác khi nguy hiểm đến thì đứa thì chạy, đứa thì trốn, chỉ có một người – lão Thất mà từ nhỏ ông chẳng ngó ngàng – đã cứu ông.
Hoàng đế lập tức vung tay ban thưởng cho Tạ Quân một đống đồ.
Tạ Quân mặt không đổi sắc nhận thưởng, sau đó ánh mắt lại rơi xuống đôi dạ minh châu bên cạnh long ỷ.
“Thần nhi sống trong cung điện quanh năm thiếu than sưởi, tuy từ nhỏ mù lòa, hiện giờ cũng chỉ hồi phục được bảy phần, nhưng vẫn rất muốn biết ánh sáng ban đêm ra sao…”
Hoàng đế tất nhiên hiểu ý hắn.
Chỉ là một đôi dạ minh châu tầm thường, nếu có thể khiến Tạ Quân “quy tâm”, món lời này quá hời.
Thế là ông phất tay, ban luôn đôi dạ minh châu ấy cho Tạ Quân.
Không lâu sau đó—
Đôi dạ minh châu liền được đưa đến phủ tướng quân.
Tôi cầm lấy hai viên ngọc phát ra ánh sáng xanh mờ mờ, trong lòng bùi ngùi không thôi.
Hay nhỉ, tuyến cốt truyện thì đang đi đúng hướng một cách êm ru.
Nhưng tuyến tình cảm á, nát đến mức mẹ ruột cũng nhận không ra.
Tôi thật sự không hiểu nổi.
Rõ ràng trước đây tôi và Tạ Quân chẳng có gì qua lại sâu sắc, tại sao bây giờ anh ta cứ như bị ma ám vậy.
Không chỉ suốt ngày nghĩ đến tôi, mà thậm chí…
Chậc. Chẳng lẽ Tạ Quân là kiểu người thích bị ngược?
Tôi càng đối xử tệ, hắn càng dính chặt?
Cứu mạng với!!!
Vậy thì tôi biết đường nào mà về nhà đây hả trời?
【Hệ thống! Hệ thống! Giờ tình hình như này, mày tính sao?!】
Tôi rũ rượi nằm dài trên giường, mặt đầy tuyệt vọng.
Trong đầu, hệ thống hắng giọng hai cái:
【Tôi đã báo cáo tình huống của cô lên cấp trên, bên trên cũng tỏ ý thấu hiểu với loại yếu tố không thể kiểm soát này.】
【Vì vậy, cô chỉ cần hoàn thành tuyến cốt truyện là có thể về nhà.】
Tuyến cốt truyện…
【Tức là bây giờ tôi phải mang theo tình cảm của Tạ Quân dành cho mình, rồi làm chuyện tổn thương hắn?】
【Cũng có thể hiểu như vậy.】
【Chậc, tôi thật sự là… ác nữ chính hiệu.】
Trước đây, để hoàn thành nhiệm vụ, tôi chỉ xem thế giới này như một trò chơi.
Chỉ cần hoàn thành xong cốt truyện, coi như thắng game, tôi có thể quay về thế giới thật.
Nhưng bây giờ, tim tôi nghẹn lại.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi ngồi bật dậy nhìn về phía cửa.
Bên ngoài, một bóng người cao lớn lưỡng lự đi tới đi lui, có vẻ rất lúng túng.
Một lúc sau, giọng cha tôi – Trần Mục Phong – cất lên:
“Con gái ngoan đã ngủ chưa?”
Tôi đi ra mở cửa, bóng người đang căng thẳng kia đứng yên tại chỗ. Trần Mục Phong gãi đầu, như thể lâu lắm rồi không gặp con gái, nên không biết phải làm gì.
“Cha còn tưởng làm phiền con rồi chứ.”
Tôi lắc đầu, “Cha chưa ngủ à?”
Cha nhíu mày, trong mắt thoáng hiện vẻ đau lòng.
“Nghĩ lại chuyện khi nãy… Nếu không có Tạ Quân, e là cha đã không thể bảo vệ con rồi.”
Tôi bật cười, xoay người một vòng cho ông xem mình không mất cọng tóc nào.
“Cha đừng nghĩ vậy. Con không sao cả.”
Ánh mắt Trần Mục Phong xuyên qua tôi, như nhìn về quá khứ xa xăm.
“Ừ, may mà không sao… May thật.”
Tôi cứng người, chậm rãi buông tay xuống.
Cảm xúc của ông quá buồn bã, đậm đặc đến mức như ngưng tụ thành thực thể, khiến tôi cũng trầm xuống theo.
Ông kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân.
“Con còn nhớ mẹ không?”
Tôi lắc đầu.
Không chỉ vì tôi không phải là nguyên chủ, mà còn vì mẹ của nguyên chủ đã mất khi nàng còn rất nhỏ.
“Lúc còn sống, mẹ con giống con lắm, ồn ào mà rất dễ thương, đối xử với ai cũng rất tốt."
“Nếu không gặp cha… có lẽ bà ấy đã có thể sống hạnh phúc hơn.”
Mẹ của nguyên chủ mất khi sinh con vào đúng lúc tuyết lớn.
Lúc ấy bác sĩ khó tìm như mò kim đáy biển, còn cha thì đang chiến đấu ở biên ải.
Trần Mục Phong luôn tin rằng chính vì không ở cạnh vợ lúc sinh nở, nên bà mới mất.
Thế là ông đem tất cả sự áy náy dồn hết vào tình thương dành cho Trần Bắc Hoan, trở thành ông bố chiều con nổi tiếng cả kinh thành.
Nhưng… cho dù thương con cỡ nào, những chuyện nguyên chủ từng gây ra ở kinh thành, chắc chắn ông không thể không biết.
Nếu biết rồi, thì không thể nào nói ra những lời như vậy được.
Chẳng lẽ… ông đã phát hiện ra gì đó?
Tôi thăm dò:
“Cha… có thấy con dạo này thay đổi không?”
Ông nhìn tôi chằm chằm, đưa tay xoa đầu tôi, im lặng thật lâu.
Hiểu con nhất vẫn là cha, đến mức tôi suýt tưởng mình bị lộ rồi.
Cho đến khi ông bật cười khẽ, dịu dàng nói:
“Con vẫn là Trần Bắc Hoan của cha, làm gì mà thay đổi."
“Con là con gái ngoan duy nhất của cha.”
Lời cha khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.
Tối hôm ấy, tôi ngồi nói chuyện với cha rất lâu.
Lần đầu tiên trong đời tôi thực sự cảm nhận được cảm giác có một người thân.
Thì ra cảm giác đó ấm áp đến vậy.
Sáng hôm sau, cha cho người chở vài xe báu vật đến trước viện tôi.
“Con gái ngoan à, mấy món này là cha mang từ biên cương về. Năm năm cha ở biên ải, lỡ mất năm năm tuổi thơ của con. Mỗi khi thấy thứ gì hay ho, cha lại nghĩ, nếu con bé nhà mình mà thấy chắc sẽ thích lắm..."
“Giờ cha đem tất cả cho con.”
Giọng đàn ông nghẹn ngào, như đang khoe bảo vật, dâng hết tất cả trước mặt tôi.
Ông đang bù đắp những năm tháng bỏ lỡ.
Đèn lưu ly từ Tây Vực, rối gỗ biết hót như chim...
Những món đồ chẳng có gì đáng giá nếu đem so với hiện đại, nhưng với thế giới này — và người cha này — đó là tất cả những gì ông có thể dành cho con gái.
Mắt tôi đỏ hoe.
Tôi cố gắng giả vờ bất ngờ, như một đứa trẻ lần đầu thấy món đồ quý.
Thế nhưng, khi vừa mở miệng gọi “Cha…” — nước mắt lại rơi như mưa.
Không. Cảm xúc này… không thể giả được.
“Cha ơi, con thích lắm."
“Bắc Hoan… thích tất cả những gì cha tặng.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất