Bắc Hoan

Chương 8

Chương 8
Biên ải có chiến sự gấp, cha tôi chỉ ở nhà được mấy ngày rồi lại vội vã lên đường.
Trước khi đi, ông nhìn tôi rất lâu.
“Lần nào về con cũng lại lớn hơn chút nữa, lần này cha nhìn kỹ thêm chút… để ghi nhớ dáng vẻ của con gái ngoan. Con phải ngoan, phải biết tự bảo vệ mình đấy nhé.”
Tôi gật đầu thật mạnh, dõi theo bóng lưng rộng lớn ấy dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
【Hệ thống… phải làm sao đây, tôi hình như bắt đầu… lưu luyến thế giới này rồi.】
Tôi lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, giọng hệ thống trong đầu như mắc nghẹn:
【Cô… cô đừng hù tôi. Tất cả những thứ này đều là giả, Trần Bắc Hoan, cô đến đây là để khôi phục thân thể thực của mình mà.】
【Nhưng ở thế giới thật, tôi chỉ có một mình, không ai thân thích. Còn ở đây thì…】
Hệ thống cắt ngang lời tôi:
【Trần Bắc Hoan, những điều họ dành cho cô chỉ vì cô đang mang thân xác con gái của Trần Mục Phong. Nếu họ phát hiện ra sự thật…】
Nó ngừng một chút, rồi lạnh lùng phán một câu:
【Giả thì mãi mãi vẫn là giả.】
Tôi ngây người nhìn hai bàn tay của mình.
Không thể phân biệt được, cái gì mới là thật… cái gì mới là giả.
Nhưng hiện tại, tôi đúng là một con chuột nhỏ len lén, tham lam hưởng thụ quãng thời gian đánh cắp này.
Tôi thở dài.
【Được rồi, vậy quay về đi, quay về cái thế giới "thực" kia.】
Có lẽ sợ tôi thật sự bị cảm xúc làm chậm tiến độ nhiệm vụ, hệ thống lập tức giao nhiệm vụ mới:
【Phá hỏng miếng ngọc bội mà Tạ Quân luôn mang theo bên người.】
Khi ấy tôi đang đọc mấy quyển sách cha mang từ Tây Vực về, nghe đến nhiệm vụ này, tôi lật người chui tọt vào chăn, trùm kín đầu.
Như một con chim cút thu mình lại.
【Cậu có biết miếng ngọc đó với Tạ Quân có ý nghĩa như nào không hả?!】
Trong nguyên tác, Tạ Quân có một đứa em trai nhỏ hơn ba tuổi, nhưng chết yểu khi chưa đầy tháng.
Mẹ hắn vì quá đau buồn phát điên, không lâu sau cũng chết thảm, bị người ta phát hiện chết chìm ở một hồ nước vô danh trong cung.
Miếng ngọc này chính là ngọc mẹ hắn từng đeo cho em trai, sau này Tạ Quân giữ luôn bên mình.
Có thể nói, nếu tôi phá hỏng nó, chẳng khác gì giết nửa cái mạng của Tạ Quân.
Mà kẻ ra tay — tức là tôi — thì có thể trực tiếp book vé đến với kết cục chết thảm.
【Đừng thế chứ, mạnh mẽ lên, còn có tôi mà.】
【Cậu thì làm được gì?!】 Tôi phản pháo vô tình.
【Ồ, xem thường tôi à? Vậy thì để tôi cho cô thấy… sức mạnh thực sự của tôi!】
Sức mạnh của hệ thống là… nó trực tiếp đăng nhập vào thế giới này.
Tôi nhìn cậu trai trước mặt, cao ngang mình, câm nín.
Một giây sau — gào lên như gió bão.
“Trời đất ơi hệ thống đại nhân! Sao cậu không nói là cậu dễ thương vậy chứ?! Cái mặt xinh xinh này, cái khí chất lạnh lùng này… Bảo một đứa con gái thích sưu tập mỹ nam như tôi sống sao hả!”
Hệ thống đẩy tôi ra, vẻ mặt chán ghét.
“Bình tĩnh. Hai ta cùng thuyền, cùng gu luôn.”
Sau đó, tôi mới thật sự hiểu cùng gu là như nào.
Hệ thống kéo tôi chạy thẳng đến kỹ viện nam.
Tôi nghi hoặc: “Tới đây làm gì?”
Hệ thống suỵt một tiếng: “Bí mật.”
Nó gọi một lượt bảy tám tiểu quan với đủ loại phong cách: lạnh lùng, tà khí, ngạo kiều, băng sơn…
Tay nghề thuần thục như thể đã đến đây không chỉ một lần.
Tôi nghi ngờ hỏi:
“Nói thật đi, cậu có tư tâm đúng không? Yên tâm, tôi không cười cậu đâu. Tôi thấy cậu cứ nhìn chằm chằm tên tiểu quan lạnh lùng kia nãy giờ đấy, gu cậu là kiểu đó hả?”
Tôi ghé sát lại, hệ thống chậc một tiếng, phiền não:
“Tôi cho cô nhìn là có lý do.”
Nó bẻ đầu tôi quay lại, bắt nhìn chằm chằm tên tiểu quan kia.
Người nọ dường như phát hiện ra ánh mắt của tôi, mỉm cười dịu dàng.
Hệ thống thong thả lên tiếng:
“Không phải gu tôi đâu, tôi thích loại… mông cong cơ. Với lại… nam chính đến rồi.”
???
Hệ thống cười khẩy:
“Cô tự cầu phúc đi.”
Vừa dứt lời, tim tôi lạnh toát.
Quay đầu lại — Tạ Quân đang đứng đó, mặt đen như đáy nồi.
Tôi cười gượng gạo, vẫy tay:
“Hi… lâu quá không gặp nhỉ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất