Chương 9
Tạ Quân túm tôi như túm một con gà con, nhấc bổng lên.
Hiện tại hắn đã được hoàng thượng trọng dụng, không còn là Thất hoàng tử bị tôi bắt nạt xoay vòng như trước nữa.
Hắn mở miệng, từng chữ từng chữ như nghiến răng mà ra:
“Quận chúa thật là… biết chơi nhỉ?"
“Một, hai, ba, bốn… tám người. Quận chúa hẳn là vui lắm?”
Tôi vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
Tôi chỉ đi theo hệ thống tới đây thôi, chứ đâu phải tôi gọi mấy tiểu quan đó!
Khoan đã, hệ thống đâu rồi?!
Tôi chợt nhớ đến câu nói cuối cùng của hệ thống trước khi biến mất:
“Tự cầu phúc đi.” — hóa ra là ý này…
Tạ Quân nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng còn bốc hỏa hơn:
【Chẳng lẽ mấy tên đó đẹp trai hơn ta sao?】
【Chọc ta còn chưa đủ, lại muốn chọc thêm người khác?】
【Thôi thì trói lại cho rồi.】
【Phủ ta mới làm cái vòng khóa chân bằng tơ vàng, chân nàng bướng quá, phải nhốt mới được.】
Tôi nghe mà rùng cả mình.
Nhìn Tạ Quân có vẻ thật sự sắp ra tay thiệt, tôi vội vàng mở miệng:
“Không không! Hiểu lầm! Là hiểu lầm thôi!”
Tạ Quân mặt không biểu cảm:
“Vậy người giải thích thử xem.”
Tôi vắt hết óc để nghĩ lý do.
Cái hệ thống chết tiệt kia, lần này hại tôi tới nơi rồi.
“Ta… ta thực ra đến đây để điều tra!”
Trong đầu bỗng lóe lên cốt truyện gốc — trong đó chủ nhân kỹ viện này chính là thủ lĩnh của đám sát thủ hôm dự yến.
“Phải! Hôm đó ám sát trong cung, ta phát hiện đầu mối tại đây!”
Tính ra thì… hôm nay đúng là lúc Tạ Quân cũng định đến tra vụ này.
Thì ra hệ thống đã dàn dựng sẵn, để tôi đúng lúc gặp nam chính tại đây.
Không thể chọn cách gặp đàng hoàng hơn hả trời?
Sao tự nhiên tôi lại thấy như kiểu… bị bắt gian tại trận vậy trời?!
Tôi nhìn Tạ Quân bằng ánh mắt kiên định và dối trá, cố gắng qua mặt hắn.
Nhưng mà… Hắn hoàn toàn không tin.
Tạ Quân bế ngang tôi lên, đám tiểu quan xung quanh lập tức giải tán, đặc biệt là tên tiểu quan mặt lạnh kia — chạy nhanh như bắn tên.
Tôi giãy giụa muốn xuống, trong đầu thì tràn ngập tiếng lòng của Tạ Quân:
【Chọc ta xong lại để ta một mình khó chịu. Đã chọn ta làm chó thì đừng nuôi thêm chó khác. Chủ không nghe lời, thì nhất định phải nhốt lại.】
Tiêu rồi, Tạ Quân chơi lớn thiệt rồi!
Trong đầu tôi chợt hiện lên nhiệm vụ hệ thống giao mấy hôm trước.
Thì ra mục đích thật sự là…
Tôi vội vòng tay qua cổ Tạ Quân, thò tay mò xuống — quả nhiên sờ được miếng ngọc bội.
Lạnh mịn, mang theo hơi ấm cơ thể hắn.
Tôi giật mạnh một cái, kéo nó xuống.
“Miếng ngọc này rất quan trọng với ngươi đúng không? Tạ Quân, thả ta xuống… nếu không…”
Tạ Quân khựng lại.
Tôi giơ ngọc lên khỏi đầu, sẵn sàng ném xuống đất bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu nhìn kỹ, tay tôi… đang run rẩy.
“Quận chúa, đừng đùa giỡn.”
“Ta không đùa.”
Chúng tôi nhìn nhau. Hắn nheo mắt, rồi bỗng khẽ cười:
“Vậy thì… ném đi.”
Kết quả là tôi vẫn không dám ném.
Tạ Quân thật sự đưa tôi về phủ Thất hoàng tử. Cổ chân tôi cũng thật sự bị đeo vòng khóa tơ vàng.
Còn miếng ngọc bội, hắn lại… đeo vào cổ tôi.
Ngón tay cái của hắn xoa xoa động mạch trên cổ tôi, ánh mắt sâu thẳm.
“Mẫu phi nói, ngọc này sau này… sẽ dành cho con dâu tương lai.”
Phải rồi, Tạ Quân giờ đã chẳng còn giấu giếm tình cảm trong lòng nữa.
Còn tôi thì… không dám đối mặt.
Dù tim tôi có đập thình thịch, dù mỗi lần hắn lại gần, tôi đỏ mặt đến muốn ngất…
Nhưng — tôi là người phải trở về.
Mỗi ngày Tạ Quân đều đến phủ một canh giờ.
Không làm gì, chỉ nằm bên tôi ngủ.
Đôi khi thì lẩm bẩm vài câu:
“Bé ngoan, mãi mãi ở cạnh ta được không?”
“Bé ngoan, đừng rời xa ta…”
Chậc. Không thể phủ nhận — cái mặt này đẹp thật đấy...
Tôi suýt nữa đã tha thứ cho hắn rồi.
Chán quá, tôi lại bắt đầu nghĩ tới nhiệm vụ.
Nhiệm vụ là làm hỏng ngọc bội.
Ừm… tôi rút dao, nhẹ nhàng rạch một đường.
【Hệ thống, như vậy không tính là hoàn thành hả?】
Trong đầu tôi, hệ thống nhìn dấu tick xanh lá cây to đùng với số điểm đã cộng, vừa nhìn vừa chửi thề.
Từ đống chửi ấy, tôi lọc ra được ý chính:
【Kế hoạch ban đầu là hắn ghen, rồi hai người gây nhau to! Cô trong cơn kích động ném vỡ ngọc, hoàn thành nhiệm vụ. Chứ không phải… theo cái kiểu này!】
Tôi gãi đầu: 【Kiểu nào cơ?】
Hệ thống cười khẩy:
【Một phần trong play tình thú của các người.】
Thế là sau đó, hệ thống tức đến mức… cả tuần không thèm nói chuyện với tôi.