Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 52 - Nữ đồng nghiệp kia chắc phải đẹp lắm nhỉ?

Chương 52 - Nữ đồng nghiệp kia chắc phải đẹp lắm nhỉ?


Hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đã bước vào phòng cố vấn.
Một người trong đó thình lình là cảnh sát Chu bắt Thám tử lừng danh Kogoro trong buổi livestream ngày hôm qua.
"Chào anh bác sĩ Từ."
Cảnh sát Chu lễ phép lên tiếng chào Từ Huyền.
Một cảnh sát khác cũng gật đầu xem như là chào hỏi.
Từ Huyền mỉm cười bắt chuyện: "Cảnh sát Chu, cảnh sát Vương, chào hai anh."
Trên mặt cảnh sát họ Vương lộ vẻ ngạc nhiên.
Vẻ mặt anh ta hồ nghi nhìn cảnh sát Chu.
Cảnh sát Chu cười hà hà: "Khì, lão Vương. Anh đừng nhìn ttôi thế!"
"Tôi đã nói bác sĩ Từ nhất định có thể đoán được mà."
"Còn có, tôi tuyệt đối không có nói cho bác sĩ Từ anh tên là gì."
Khóe miệng cảnh sát Vương co giật, cũng không nói gì.
Cảnh sát Chu nói: "Bác sĩ Từ, tôi là người phụ trách vụ án này."
"Vị này chính là cảnh sát Vương Huy của Sở cảnh sát địa phương các anh, phụ trách hiệp trợ phối hợp tôi điều tra vụ án này."
Anh nói xong, nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Từ Huyền, bất đắc dĩ cười: "Quên đi, tôi không nói phỏng chừng anh đều có thể đoán được."
"Hôm nay chúng tôi tới, chủ yếu là muốn làm ghi chép về vụ án giết người bằng kali xyanua."
"Nếu như không có vấn đề gì, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi?"
"được." Từ Huyền mỉm cười gật đầu.
Cảnh sát Chu mở tài liệu mang theo bên người, nhìn thoáng qua rồi mở miệng hỏi.
"Bác sĩ Từ, xin hỏi trước ngày hôm qua, anh từng có hiểu biết gì đối với Lý Xương Dương, cũng chính là người hiềm nghi có ID Thám tử lừng danh không?"
Từ Huyền thản nhiên lắc đầu: "Không có."
Cảnh sát Chu nhướng mày: "Đó chính là nói, lần đầu tiên anh biết về người này là trong lúc livestream?"
Từ Huyền gật đầu: "Đúng!"
Cảnh sát Chu tiếp tục hỏi: "Vậy thì anh làm sao biết được quá khứ phạm tội của anh ta thế?"
Nói xong câu đó, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn chằm chằm mắt của Từ Huyền.
Nói thật ấy.
Nhìn từ quá trình livestream và biểu hiện trước giờ của Từ Huyền thì đúng là rất thần kỳ.
Thậm chí bên trong cảnh sát cũng đã vì Từ Huyền chuyên môn thành lập nên một hồ sơ đặc thù.
Thế nhưng!
Thân là cảnh sát phá án, trình tự nhất định phải nghiêm cẩn.
Nhất là loại án lớn chấn động toàn quốc này!
Phải biết rõ tất cả quá trình, không thể có một điểm đáng ngờ nào.
Cảnh sát Vương bên cạnh cũng trầm mặc nhìn chằm chằm Từ Huyền.
Bầu không khí bên trong căn phòng nhất thời trở nên nghiêm túc.
Từ Huyền không hề bị bầu không khí này ảnh hưởng tí gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.
Hắn mỉm cười mở miệng: "Mắt."
"Cái gì?"
Hai cảnh sát đều là ngẩn ra, miệng đồng thanh nói.
Từ Huyền thản nhiên nói: "Mắt là cửa sổ của linh hồn. Mắt của một con người, có thể tiết lộ được tâm trạng và suy nghĩ của bản thân người đó."
"Là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, có thể nhìn ra quá khứ của một người từ mắt của người đó, hẳn rất hợp lý đi?"
Con mẹ nó như vậy thì hợp lý chỗ nào?
Hai cảnh sát ở đây đều có chút sa mạc lời.
Cảnh sát Chu bất đắc dĩ nói: "Ặc, bác sĩ Từ, không phải là tôi không tin tưởng anh."
"Thế nhưng lời anh nói thực sự không có căn cứ khoa học gì cả."
"Anh có thể..."
"Có thể!"
Từ Huyền không đợi anh nói xong đã mỉm cười gật đầu.
Hắn mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, đối diện hồi lâu với cảnh sát Chu.
Một lát sau, hắn thản nhiên mở miệng nói: "Vị nữ đồng nghiệp của cảnh sát Vương rất đẹp đi?"
Cảnh sát Chu ngẩn ngơ: "Anh nói gì?"
Từ Huyền mỉm cười nói: "Nếu như không xinh đẹp, vì sao anh lại len lén xin số điện thoại của đồng sự của cảnh sát Vương chứ."
"Lại còn hẹn cô ấy đi ăn cơm chiều?"
Cảnh sát Chu hít sâu một hơi.
Anh len lén liếc qua cảnh sát Vương với sắc mặt hơi có sát khí bên cạnh, nét mặt lộ vẻ lúng túng.
Anh từ nơi khác chạy tới phá án, khiến cảnh sát địa phương phối hợp.
Kết quả rõ ràng còn muốn thuận tiện cua đồng sự mỹ nữ của người khác.
Lại nói tiếp, đúng là có chút không tốt lắm.
Càng mấu chốt là... thế mà còn bị phát hiện!
Từ Huyền vừa nhìn cảnh sát Vương ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm hồi lâu.
Cảnh sát Vương khẽ nhíu mày.
Anh ta cứ có cảm giác, ánh mắt Từ Huyền nhìn mình có chút kỳ quái.
Ánh mắt ấy, có chút giống với... đồng tình?
Cảnh sát Vương cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Ánh mắt đó là có ý gì?
Từ Huyền thở dài, tiếc nuối lắc đầu nói: "Cảnh sát Vương, sợ rằng anh phải chuyển chỗ giấu tiền sang nơi khác một lần nữa rồi."
Cảnh sát Vương ngẩn ra: "Vì sao?"
Không đợi Từ Huyền đáp lời, đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động của anh ta vang lên.
Cảnh sát Vương nhìn thoáng qua số gọi đến, đang định nhấn tắt.
Anh ta bất chợt nhớ tới lời Từ Huyền mới vừa nói, đồng tử chợt co rụt lại.
Trong lòng anh ta nhất thời xuất hiện một suy nghĩ không ổn.
Không thể nào... Chắc là không đâu...
Từ Huyền mỉm cười mở miệng: "Tôi đề nghị anh nhận điện thoại đi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất