Chương 53 - Tay nghề này cũng mắc quá đi (1)
Cảnh sát Vương nhìn hắn một cái, nhận, đồng thời bật loa ngoài.
"Alo, bà xã à?"
Trong điện thoại xuất hiện một giọng nữ dịu dàng: "Ông xã thân yêu của em, hôm nay anh tan tầm lúc nào thế?"
Cảnh sát Vương khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Còn một lát nữa, ngày hôm nay không phải tăng ca."
"Được, vậy anh tranh thủ thời gian trở về, em làm cho anh cả một bàn ăn ngon đấy."
"Ừ, bà xã."
Cảnh sát Vương yên lặng liếc nhìn Từ Huyền, khóe miệng lộ ra một tia cười nhẹ nhõm.
Lúc này, người phụ nữ trong điện thoại đột nhiên nói: "Ông xã, anh không hỏi xem vì sao em làm nhiều món ngon như vậy sao?"
Cảnh sát Vương ngẩn ra: "Vì sao thế?"
Người phụ nữ dịu dàng nói: "Bởi vì hôm nay em vui lắm ~"
"Anh không hỏi xem vì sao em vui vẻ à?"
Trong lòng cảnh sát Vương đột nhiên cảm thấy không lành: "Bà xã... vì sao em vui vẻ như vậy?"
Giọng của người phụ nữ càng dịu dàng hơn: "Lúc em thu xếp đồ đạc có tìm được rất nhiều tiền trong tủ treo đồ ở trong nhà, vậy có thể không vui được sao?"
Sau khi nghe thấy câu nói này, đồng tử của cảnh sát Vương chợt co rụt lại!
Xong đời!
Trên mặt cảnh sát Chu bên cạnh cũng lộ ra vẻ đồng tình.
A xong đời, người này sắp tiêu tùng!
Giọng điệu của người phụ nữ trong điện thoại đột nhiên thay đổi.
Từ dịu dàng cực kỳ đến cực kỳ táo bạo.
"Ha ha, lợi hại nhỉ lão Vương, bây giờ anh giỏi rồi, có thể ngầm giấu được nhiều tiền riêng như vậy ngay dưới mắt tôi!"
"Bà đây cảnh cáo anh, nếu có lần sau nữa thì chuẩn bị quỳ bàn phím đi!"
Sau khi cô ấy nói xong, điện thoại tút một tiếng cắt đứt.
Trong phòng cố vấn tâm lý, hai vị cảnh sát đều trầm mặc không nói gì.
Hiện tại bọn họ xem như là cảm nhận được chỗ lợi hại của Từ Huyền.
Xem livestream của Từ Huyền, vĩnh viễn không khắc sâu bằng việc đích thân cảm thụ.
Kết quả đều bị Từ Huyền hạ gục, làm hai người bọn họ phục sát đây.
Thật ra thì ngày hôm nay hai người bọn họ qua đây, ngoại trừ việc viết biên bản cho vụ án giết người bằng kali xyanua ra thì còn có mục đích khác quan trọng hơn.
Đó chính là đại biểu cảnh sát, thử năng lực của Từ Huyền.
Hiện tại thật ra bên trong cảnh sát có hai loại tiếng nói với Từ Huyền.
Một loại cho rằng Từ Huyền là nhân tài có có năng lực đặc biệt.
Mà một loại khác, thì càng đồng tình với cách nói của Thám tử lừng danh Kogoro.
Cũng chính là cho rằng Từ Huyền có một đoàn đội hacker internet, thu thập tin tức cho hắn.
Sau đó Từ Huyền lần lượt giả thần giả quỷ.
Vì thế, cảnh sát còn cố ý liên hệ với bên phía Ma Âm, nhiều lần xác nhận có sắp xếp bệ đỡ cho Từ Huyền hay không.
Không có cách nào, thật sự là năng lực mà Từ Huyền biểu hiện ra quá không khoa học!
Mà người này, hết lần này tới lần khác cứ dùng khoa học để đóng gói chính mình.
Nghe là khiến người ta cảm thấy thái quá!
Từ Huyền mỉm cười nói: "Hai vị cảnh sáy, bây giờ còn có nghi vấn gì không?"
"Ặc, đã không còn nữa."
Hai người nhìn nhau một cái, đều lắc đầu.
Nếu đã xác định được năng lực của Từ Huyền, vậy cũng không cần xoắn xuýt nữa.
Làm biên bản gì đó, vốn là chỉ là việc đi ngang qua sân khấu.
Thám tử lừng danh Kogoro cũng đã khai toàn bộ quá trình phạm tội, tất cả chi tiết đều rõ ràng rành mạch, không cần Từ Huyền nói thêm gì nữa.
Lúc này, cảnh sát Vương quan nhìn thoáng qua xung quanh, mở miệng hỏi: "Bác sĩ Từ, tôi có thể đi dạo trong đây không?"
Từ Huyền mỉm cười: "Đương nhiên là được."
Cảnh sát Vương nghe xong thì đứng dậy, bắt đầu đi lòng vòng trong phòng cố vấn.
Cảnh sát Chu cũng hiếu kì đánh giá xung quanh.
"Ồ, bác sĩ Từ, anh sưu tập nhiều mô hình thật đấy, ặc..."
Cảnh sát Chu nhìn mấy mô hình trên kệ để đồ, không hiểu sao cảm giác có chút nhức cả trứng.
Những mô hình đó, tinh xảo thì có tinh xảo đó.
Chính là chất liệu của nó, khó tránh khỏi có chút quá kỳ lạ.
Mô hình bình thường đều được làm từ nhựa.
Nhiều nhất là cái bệ và vũ khí thì sử dụng một ít kim loại.
Như vậy tương đối dễ dàng bôi thuốc màu, dùng màu sắc vốn có của nhân vật trong hoạt hình.
Mà mô hình của Từ Huyền đều là ngọc thạch, đầu gỗ, đồng thau vân vân.
Cũng không có cao cấp gì, toàn bộ đều màu sắc chất liệu vốn có.
Khiến người ta rất dễ dàng nhớ tới mấy kiểu "Phật Di Lặc", "Tì hưu", "Quan nhị gia" mà mấy ông chủ lạc hậu bốn mươi năm mươi tuổi bày trên bàn trong phòng làm việc.
Nói chung đều rất vi diệu!
Nhất là nhìn Ultraman bằng ngọc nửa người trên xanh biếc, nửa người dưới trắng tinh kia, hắn anh suýt chút nữa thì phun ra một búng máu lâu năm.
Nếu không phải nhìn kỹ hơn, vừa nãy suýt chút nữa thì anh đã cho rằng đó là Quan âm đại sĩ rồi!
Lần đầu tiên anh phát hiện, động tác tay của Quan âm đại sĩ thế mà lại giống với ánh sáng Ultra vãi…