Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 54 - Tay nghề này cũng mắc quá đi (2)

Chương 54 - Tay nghề này cũng mắc quá đi (2)


Cảnh sát Chu lặng lẽ than thở trong lòng.
Từ Huyền lợi hại thì lợi hại đấy, chỉ là thẩm mỹ này lại có chút... quá kỳ lạ đi.
Từ Huyền mỉm cười nói: "Đó không phải là ta sưu tập, là bày ra bán cho bệnh nhân đấy."
"Lại là bán à?"
Lúc này cảnh sát Chu mới phát hiện, vừa nãy không thấy được, trên đó đúng là có nhãn giá tiền thật.
Anh liếc nhìn, sắc mặt nhất thời cứng lại.
Anh lại đơ ra nhìn Từ Huyền.
"Bác sĩ Từ, món đồ này của anh là được nhập nguyên tem đi?"
"Còn chưa xé giá của nó nữa, là... đồng Yên, hay là đồng Won thế?"
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: "Đều không phải, chính là tiền hay xài trong nước đấy."
Hai cảnh sát đều ngạc nhiên.
Một mô hình có giá từ mười vạn đến hơn trăm vạn...
Thực sự sẽ có người mua món đồ này sao?
Lúc này, cảnh sát Vương đột nhiên giật mình, nghĩ đến một khả năng.
Anh ta như có điều suy nghĩ hỏi: "Bác sĩ Từ, có phải mấy đồ trang trí này của anh... có hiệu quả đặc biệt gì không?"
Từ Huyền gật đầu nói: “Đúng vậy. Những thứ này đều là thuốc.”
“Thuốc?”
Cả hai cảnh sát đều vô cùng kinh ngạc.
Món đồ chơi này nhìn kiểu gì cũng thấy không có liên quan gì đến thuốc hết mà?
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu, nói: “Không phải cứ cái gì ăn vào trong cơ thể mới gọi là thuốc đâu.”
“Tôi là bác sĩ tâm lý, đương nhiên thuốc mà tôi kê đơn đều bắt nguồn từ nguyên lý tâm lý cả.”
“Tương tự như Ultraman Tiga vậy, đánh bại quái thú, bảo vệ nhân loại.”
“Đặt nó trong nhà, để người ta nhìn nó vài lần mỗi ngày, sẽ cảm thấy tâm trạng yên ổn và có cảm giác an toàn.”
“Nếu có thứ gì đó không có ý tốt nào đó xâm nhập vào nhà, nhìn thấy nó cũng sẽ khiếp sợ, từ đó lui ra ngoài.”
“Bán 180 vạn, giá cả chẳng hề đắt tí nào.”
Hai vị đồng chí cảnh sát nghe vậy, không khỏi hạn hán lời.
Này mịa nó vậy mà cũng được à?
Từ Huyền có vẻ dạt dào cảm hứng, tiếp tục nói năng chậm rãi.
“Còn có mặt dây chuyền gỗ đào này, giống với cậu học sinh tiểu học tử thần (Conan á =))) nữa nè.”
“Mang theo nó trên người mỗi ngày là ngày nào cũng có thể nhìn thấy ánh mắt tràn ngập trí tuệ của nó.”
“Bản thân cũng sẽ được khích lệ ngay trong tiềm thức, nhờ đó mà tai thính mắt tinh, trí tuệ và năng lực suy luận đều được tăng cường.”
“Có điều mặt dây chuyền này sẽ có một ít tác dụng phụ.”
“Chính là thường hay nghi thần nghi quỷ, cho rằng sẽ có vụ án giết người xảy ra xung quanh mình.”
“Trải qua thời gian dài, có thể xung quanh sẽ thường gặp phải án giết người thật!”
Nghe được hậu quả này, hai vị cảnh sát đều có hơi rung động.
Có thể trở nên thông minh, tăng cường năng lực suy luận, bọn họ rất là ước ao luôn ấy.
Về phần tác dụng phụ này...
Có lẽ người bình thường sẽ lo lắng sợ hãi.
Nhưng mà bọn họ làm nghề gì nào?
Cảnh sát đó!
Đùa đấy à!
Làm cảnh sát, còn sợ gặp phải án giết người ư?
Sao mà nghe rồi cứ có cảm giác thứ này hệt như là đo ni đóng giày với nghề nghiệp này của bọn họ quá vậy ta......
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Thế nào, hai vị cảnh sát có muốn lấy một cái không?”
Hai vị cảnh sát nhìn thoáng qua giá cả.
20 vạn!
Thế là, hai người đều đồng loạt nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không thất lễ trên mặt.
Kiểu nghề nghiệp như cảnh sát này, nói thì dễ nghe.
Trên thực tế lại không kiếm được bao nhiêu.
20 vạn, đối bọn họ nào phải số tiền ít ỏi gì.
Huống chi còn chưa biết hiệu quả như thế nào, là thật hay là giả.
Cứ chi tiền như vậy, quả thực có chút xa xỉ.
“Khụ khụ, mua thì không mua rồi á.”
“Lần sau bọn tôi có cần tới, thì nói sau nhé.”
Cảnh sát Chu ho hục hặc vài tiếng, “Bác sĩ Từ, mọi chuyện đều xong xuôi hết rồi, hai người bọn tôi tạm biệt ở đây vậy.”
Từ Huyền hờ hững gật đầu: “Được rồi, vậy tôi cũng không tiễn.”
“Cảnh sát Chu đi thong thả nhé.”
Từ Huyền nói lời chào tạm biệt với cảnh sát Chu, có vẻ như đã quên, hoặc là không để ý tới một vị cảnh sát khác ở bên cạnh.
Hai vị cảnh sát đứng dậy rời đi.
Từ Huyền bình tĩnh ngồi yên tại chỗ.
Một lúc sau.
Cảnh sát Vương vừa mới rời đi không bao lâu, đã một thân một mình quay trở lại.
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Cảnh sát Vương, tôi chờ anh đã lâu.”
Cảnh sát Vương hơi sửng sốt.
Thoáng chốc, anh ấy nhớ tới biểu hiện của Từ Huyền vào lúc bọn họ rời đi mới vừa rồi, trong lòng tức khắc hiểu rõ.
Không hiểu sao, trong lòng anh ấy bỗng dâng lên một niềm tin.
Anh ấy mở miệng: “Bác sĩ Từ, thật ra việc tôi quay lại tìm anh không có liên quan gì đến vụ án lúc nãy hết.”
“Là cá nhân tôi có một số việc muốn làm phiền anh.”
Từ Huyền khẽ cười: “Nếu như có vấn đề trên mặt tinh thần, cần tham khảo ý kiến của tôi, thì phải thu phí đấy.”
Cảnh sát Vương nhíu mày, nói: “Chỉ có thể là vấn đề về mặt tinh thần thôi sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất