Chương 73 - Vặn cái đầu xuống! (1)
Trong hơn trăm ngàn bạn xem live cũng có không ít streamer trà trộn vào.
Lúc này những đồng nghiệp ấy đều chịu phục.
Nhiều lưu lượng như vậy mà không thèm giữ gìn một chút, nói xuống là xuống luôn.
Cũng chỉ có Từ Huyền thôi.
Đổi thành streamer khác dám làm như vậy, sợ rằng sẽ bị công ty kinh tế mắng chết.
...
Sau khi xuống livestream, Từ Huyền gửi địa chỉ hiện tại của bên đa cấp cho Ông mày cứ kiêu đấy, làm gì được nhau.
Sau đó lại tìm chuyển phát nhanh, phân biệt gửi "thuốc" cho hai bệnh hữu đã lên kết nối.
"Phiền phức ghê."
Từ Huyền làm xong mấy việc vặt này, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Sau này chắc chắn sẽ có càng ngày càng nhiều chuyện vặt như thế này.
Mình có nên tìm một trợ lý sớm không nhỉ.
Chẳng qua yêu cầu để làm trợ lý của hắn không hề đơn giản.
Chỉ sợ là không dễ tìm cho lắm.
Quan trọng nhất ngược lại không phải vấn đề trung tâm.
Từ Huyền quét mắt qua một cái là có thể nhìn thấu rõ ràng tính tình của đối phương.
Không ai có thể tránh được hoả nhãn kim tinh của hắn.
Thế nhưng để tìm được người có năng lực đúng là không dễ dàng.
Dù là mấy việc vặt vãnh trong mắt hắn thì cũng khó mà làm tốt một cách đơn giản.
Từ Huyền suy nghĩ một hồi.
Quyết định tìm lúc nào rảnh rỗi để giải quyết chuyện này.
Đúng lúc này, một khuôn mặt quen thuộc tiến vào từ ngoài cửa.
Chính là cảnh sát Vương đã đến mấy ngày trước.
"Bác sĩ Từ, vừa nãy tôi đã chuẩn bị qua đây, thấy tài khoản của anh đang live nên không đến làm phiền anh."
Rõ ràng so với lần trước đó, cảnh sát Vương đối với Từ Huyền khách khí không ít.
Trên khuôn mặt vốn nghiêm túc kỹ lưỡng cũng có thêm một tia kính ý.
Trên mặt anh ta còn mang theo nụ cười tươi.
Có vẻ nhưu tâm trạng không tệ làm.
Từ Huyền mỉm cười: "Cảnh sát Vương, người bạn của anh đã giấu kỹ tiền riêng chưa?"
"Ặc..."
Cảnh sát Vương nghe nói như thế, nụ cười đang nở nhất thời sụp đổ hơn nửa.
Anh ta cười khổ: "Bác sĩ Từ, anh cũng đừng trêu chọc tôi nữa."
"Lần này tôi đến là mang tiền thưởng cho anh."
"Chúng tôi đã bắt được tên tội phạm giết người liên hoàn biến thái kia lần trước rồi."
Nói, anh ta đưa tờ chi phiếu mà sở bỏ ra.
"Để ở đó đi."
Từ Huyền không thèm để ý chút nào, hiện tại 10 vạn đối với hắn không đáng để đặt trong lòng cho lắm.
Cảnh sát Vương ấp ủ một chút, mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, còn có một việc, tôi muốn xin hỏi ý kiến của anh."
Từ Huyền chỉ vào mã QR bên cạnh, mỉm cười mở miệng: "Quy củ cũ. Vấn đề phương diện tâm lý, 2000 một lần."
Cảnh sát Vương cười bất đắc dĩ, dùng di động quét mã trả hai nghìn tệ.
Nói thật thì anh ta không hiểu được Từ Huyền.
Nếu như nói Từ Huyền thích tiền đi.
Giá để hắn cố vấn mỗi lần rõ ràng xa xa không chỉ mỗi hai nghìn tệ.
Hai vạn, hai mươi vận, thậm chí hai trăm vạn đều có người nguyện ý.
Từ Huyền lại đặt giá cả thấp như vậy.
Nếu như nói Từ Huyền không thích tiền đi.
Hết lần này tới lần khác mỗi lần đều phải nhấn mạnh điều này.
Thật sự khiến người ta suy xét không ra.
Lúc anh ta đang đoán mò trong đầu thì đột nhiên phát hiện Từ Huyền đang cười như không cười nhìn mình.
Ánh mắt Từ Huyền sâu thẳm, giọng điệu đầy ẩn ý: "Có nhiều thứ, không phải anh nên biết."
"Miễn phí nói cho anh nghe, cái giá phải trả không phải anh có thể thừa nhận được."
"Thu tiền, chính là một lần giao dịch. Tính chất không hề giống nhau."
"Anh đã hiểu chưa, cảnh sát Vương?"
Cảnh sát Vương rùng mình trong lòng, lỗ chân lông khắp cả người đều rụt lại.
Trong lời nói của Từ Huyền dường như đang ám chỉ điều gì.
Lại giống như cái gì cũng chưa nói.
Giọng anh ta khô khốc, gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi."
Từ Huyền mỉm cười, cũng không để ý đến việc có phải anh ta đã hiểu thật không: "Được rồi, nói về vấn đề của anh một chút đi, cảnh sát Vương."
"Là như vầy, bác sĩ Từ."
Sắc mặt cảnh sát Vương trở nên nghiêm túc, chậm rãi mở miệng nói: "Vào mấy ngày hôm trước, lúc chúng tôi đi bắt tên tội phạm giết người biến thái kia."
"Vốn đã bắt được người rồi."
"Không ngờ cái tên ấy thế mà lại tự sát ở trong Cục cảnh sát!"
Nói đến đây, đồng tử của cảnh sát Vương chợt co rụt lại, dường như nhớ đến cảnh tượng kinh khủng nào đó.
"Khiến người ta khiếp sợ là phương thức tự sát của anh ta!"
"Tên kia chỉ dùng hai cánh tay, cứng rắn vặn đầu của mình xuống!"
"Gần như hoàn toàn giống với những người bị hại mà anh ta giết!"
Cảnh sát Vương nghĩ đến tình cảnh thấy được lúc đó, cho đến bây giờ vẫn không thể tin được.
Vặn đầu xuống và bẻ gãy cổ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đoạn xương cổ trên cổ con người đúng là rất yếu ớt.
Muốn bẻ gãy xương cổ, chỉ cần đủ độc ác với mình, hạ quyết tâm xong rồi huấn luyện thêm chút thì cũng có thể làm được.
Thế nhưng!
Trên cổ không chỉ có mỗi xương yếu ớt, mà còn có cơ bắp nữa!