Chương 74 - Vặn cái đầu xuống! (2)
Cơ bắp chính là rất dai.
Cho dù là loại người hung ác tuyệt thế, có thể bẻ gãy xương cổ của mình.
Nhưng sau khi làm xong thì người đã chết rồi.
Tại sao tên kia có thể kiên trì không chết, còn có sức lực lớn đến mức xé thịt trên cổ ra vậy?
Với chuyện này.
Hơn mười cảnh sát và tất cả pháp y trong toàn bộ cục cảnh sát nghĩ đến nát óc cũng không thể suy nghĩ ra được...
Từ Huyền nghe được chuyện này, cũng khó được suy tư trong chốc lát.
Một lát sau, hắn mới mở miệng nói: "Tôi đề nghị, các anh vẫn là báo cáo chuyện này lên đi."
"Nước phía sau chuyện này rất sâu."
"Không phải tài nguyên cục cảnh sát của một thành phố nhỏ nhoi các anh có thể giải quyết được."
Cảnh sát Vương như có điều suy nghĩ gật đầu: "Tôi hiểu rồi!"
Tuy lời Từ Huyền nói rất đơn giản.
Nhưng đằng sau những lời này ít nhất có hai tầng ý tứ.
Thứ nhất, phía sau tên tội phạm giết người biến thái này còn có người hiềm nghi khác!
Thứ hai, sợ rằng đây không phải là án hình sự bình thường.
Thậm chí rất có thể dính dáng đến sự tồn tại huyền học nào đó!
Lời Từ Huyền nói, vẫn rất có trọng lượng.
Nói bọn họ không làm được, vậy chắc chắn là không làm được.
Cảnh sát Vương giật mình.
Anh ta lại thử dò xét: "Vậy bác sĩ Từ, nếu như... Ngươi xuất thủ đâu?"
Từ Huyền liếc mắt nhìn anh ta.
"Anh có lầm không thế?"
"Tôi là bác sĩ, anh là cảnh sát."
"Làm gì có cảnh sát nào để bác sĩ đi bắt phạm nhân chứ?"
Đương nhiên Từ Huyền biết.
Cái gọi là tội phạm giết người biến thái kia, bao tay làm việc bẩn trên mặt bàn ấy.
Chẳng qua là một người bình thường.
Kẻ đứng thao túng phía sau mới là đạo hạnh thâm hậu.
Không phải Từ Huyền sợ tên kia.
Chủ yếu là có một loại nguyên nhân đặc biệt nào đó.
Khiến hiện giờ hắn không muốn ra tay.
Thế nhưng nguyên nhân này không tiện tiết lộ cho cảnh sát Vương ngay bây giờ.
Cảnh sát Vương nghe Từ Huyền nói như vậy, cũng cười khổ không nói gì.
Anh ta vốn chỉ muốn thử chút thôi.
Không thành công cũng không sao.
"Đúng rồi, bác sĩ Từ."
Cảnh sát Vương nghĩ đến điều gì đó, móc ra một cái hộp từ trên người.
Sau khi mở ra, bên trong là đống tro tàn còn sót lại sau khi đốt hết giấy.
Trên mặt anh ta xuất hiện một tia cảm kích vẫn còn nghĩ mà sợ.
"Bác sĩ Từ, Doraemon mà anh vẽ cho tôi đã cứu tôi một mạng."
"Ơn cứu mạng, tôi không biết nên báo đáp thế nào."
Vài ngày trước, trong lúc anh ta bắt tên tội phạm giết người biến thái kia.
Anh ta là chủ lực đột kích, vốn cũng đã bắt được cổ tay cầm dao của đối phương, cho rằng đã chắc ăn rồi.
Không ngờ sức lực của tên tội phạm giết người biến thái lớn đến đáng sợ!
Quả thực giống như là một con dã thú!
Dễ dàng giãy thoát cổ tay, sau đó đâm một dao vào vị trí trái tim của cảnh sát Vương.
Giây phút này, anh ta đều cho là mình đã chết chắc rồi.
Thậm chí trong đầu còn hiện lên mọi chuyện cả đời mình.
Khiến anh ta bất kể như thế nào cũng không ngờ được là.
Đúng lúc này, tờ Doraemon trong ví tiền của cảnh sát Vương đột nhiên hiện lên một dòng khí nóng!
Sau đố một luồng kim quang thần bí bất chợt xuất hiện trên người anh ta.
Cản lại một dao kia.
Tội phạm giết người biến thái kia vẫn còn muốn động thủ, nhưng đã bị các đồng nghiệp khác của anh ta kiềm chế.
Cảnh sát Vương nhìn lên quần áo của mình.
Lập tức bị dọa người chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ngay vị trí trái tim của anh ta đã bị con dao thọc ra một cái lỗ nhỏ.
Thế nhưng trên da lại không bị tổn thương gì.
Anh ta dường như nghĩ tới gì đó, vội vã mở túi tiền ra nhìn.
Mới phát hiện, tờ giấy ghi chú vẽ Doraemon mà Từ Huyền bán cho anh ta.
Không biết đã cháy thành tro tàn từ lúc nào.
Bây giờ cảnh sát Vương mới hiểu được, "thuốc" anh ta mua có giá trị đến dường nào!
Hơn một tháng tiền lương, cứu được một cái mạng của anh ta!
Quả thực là lời kinh!
"Cứu mạng gì chứ?"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Nếu là thuốc thì đương nhiên để trị bệnh cứu người rồi."
"Chuyện này có gì kỳ quái đâu chứ?"
Khóe miệng cảnh sát Vương co giật, nói không ra lời.
Con mẹ nó chứ... có thể giống nhau được sao?
Anh ta hít sâu một hơi, lại mở miệng nói: "Trong cục chúng tôi muốn mua một lượng lớn từ chỗ anh."
"Nhóm đầu tiên, muốn mua hai mươi tờ trước."
"Sau đó còn sẽ tăng thêm nữa."
"Bác sĩ Từ, anh xem..."
Từ Huyền gật đầu: "Được thôi."
"Có điều tôi phải nhắc nhở anh một chút, thời hạn có hiệu lực của thuốc này chỉ có một năm."
"Đến lúc quá thời hạn, đừng trách tôi không có nói cho các anh biết nhé."
Cảnh sát Vương gật đầu: "Không thành vấn đề."
Một năm hai mươi vạn, có thể bảo đảm cho không có cảnh sát hi sinh.
Giá tiền này tương đối tiện nghi.
Vấn đề duy nhất là.
Đến lúc đó, nếu như bị dân chúng phát hiện.
Thần hộ mệnh bảo vệ cho sự an toàn của nhân dân, khắc tinh của phần tử phạm tội.