Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 83 - Đừng căng thẳng, chỉ gia tăng tí cảm giác nghi thức ấy mà

Chương 83 - Đừng căng thẳng, chỉ gia tăng tí cảm giác nghi thức ấy mà


Từ Huyền mỉm cười: “Đều ở trên kệ kia kìa, anh tự xem đi.”
Đinh Hiển Sơn không dám làm phiền Từ Huyền.
Anh ta đi tới cạnh giá đỡ có “mô hình” đó.
Trên mỗi một “mô hình” ở trên đó đều được Từ Huyền ghi chú hiệu quả và giá cả.
Tượng điêu khắc Doraemon bằng ngọc.
Hiệu quả: Giữ cho nội tâm yên ổn, gia tăng cảm giác an toàn.
Giá cả: 150 vạn.
Tượng điêu khắc Scrooge McDuck bằng ngọc:
Hiệu quả: Tăng cường sự khao khát tiền tài trong nội tâm, quan sát tốc độ tăng trưởng của việc gia tăng tiền tài trong thời gian dài.
Giá trị: 140 vạn
Vân vân và mây mây.
Đôi mắt Đinh Hiển Sơn hơi đỏ lên.
Lúc chưa biết tới năng lực của Từ Huyền, nếu nhìn thấy mấy món đồ chơi này, e là anh ta còn cho rằng đây toàn là những thứ dùng để lừa gạt bọn ngốc.
Mà giờ đây, trái tim của anh ta kích động đến mức đập thình thịch loạn xạ.
Mỗi một “mô hình” trong này đều có thể đem tiền tài, số đào hoa, cảm giác an toàn, vân vân, tăng lên một cách thực thụ!
Đinh Hiển Sơn nuốt nước miếng: “Bác sĩ Từ, tôi muốn mua nhiều thứ có được không?”
Nhưng việc khiến anh ta thất vọng chính là Từ Huyền thế mà lại lắc đầu.
“Mỗi người, trong một khoảng thời gian, cùng lắm chỉ có thể có một thứ hữu hiệu.”
Từ Huyền nói nhăng nói cuội một cách trịnh trọng đường hoàng: “Thuốc này của tôi là dùng liệu pháp ám thị, kích phát tiềm lực tinh thần của người khác.”
“Nếu như dùng hỗn hợp hai loại trở lên sẽ dẫn tới tình trạng rối loạn tinh thần, không có tác dụng gì đâu.”
Đinh Hiển Sơn: “......”
Nếu anh ta chưa từng thấy qua Từ Huyền làm màu đến cỡ nào, xém nữa anh ta đã tin thật rồi.
Đinh Hiển Sơn có một vài suy nghĩ muốn chất vấn Từ Huyền tí xíu.
Lẽ nào dùng chung những mô hình này với thuốc “anh em Hồ Lô” mà lần trước anh ta mua sẽ không rối loạn à?
Nhưng mà ngẫm nghĩ một hồi, anh ta vẫn là không hỏi ra miệng.
Anh ta đã nhìn ra được chút ít.
Có lẽ vị bác sĩ Từ này giống với những thế ngoại cao nhân trong các câu truyện truyền thuyết kia.
Đang sắm vai một vài nhân vật có nghề nghiệp khác nhau, trải nghiệm cuộc sống đây mà.
Thế nên rõ ràng là một đại sư, lại cứ cố chấp giả dạng thành bác sĩ tâm lý.
Rõ rành rành là diễn “giả trân” như thế, nhưng vẫn hết lần này tới lần khác tự mình thích thú.
Lỡ như Từ Huyền bị anh ta hỏi tới á khẩu không trả lời được, thẹn quá hoá giận rồi không thèm bán cho anh ta nữa, vậy thì toang anh ta luôn.
“Bác sĩ Từ, vậy tôi muốn mua tượng điêu khắc Scrooge McDuck bằng ngọc này.”
“Có thể chứ?”
Lòng Đinh Hiển Sơn hết sức căng thẳng.
Anh ta lo Từ Huyền còn nói ra nguyên nhân không hợp lẽ thường gì gì đó để từ chối anh ta nữa.
Từ Huyền gật đầu: “Có thể.”
“Quét mã ở đây đi.”
Lúc này, nội tâm Đinh Hiển Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại di động ra và quét mã.
Sau đó lấy mô hình cỡ bằng chén trà này từ trên kệ xuống.
Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười hài lòng.
“Chờ tí đã.”
Ngay trước khi Đinh Hiển Sơn chuẩn bị rời đi, Từ Huyền bỗng dưng lên tiếng.
Đinh Hiển Sơn khẽ giật mình: “Có chuyện gì vậy, bác sĩ Từ?”
Từ Huyền nói: “Thuốc lớn kiểu này, sau khi anh mua về, còn có trình tự tất yếu nữa.”
Đinh Hiển Sơn: “Trình tự gì?”
Từ Huyền mỉm cười: “Nhỏ máu nhận chủ.”
“Hả?”
Đinh Hiển Sơn ngạc nhiên.
Chuyện này nghe có chút không đúng phong cách cho lắm.
Từ Huyền cười tủm tỉm, nói: “Đừng căng thẳng, chính là gia tăng một tí cảm giác nghi thức ấy mà, tăng cường một xíu hiệu quả ám thị thôi.”
“Tôi làm một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp.”
“Lập ra những trình tự này, nghe cũng khá là hợp lý nhỉ?”
..........................................................
“Tôi hiểu tôi hiểu, thế thì bác sĩ Từ, chúng ta cứ làm ngay và luôn đi.”
Đinh Hiển Sơn ngoài mặt hùa theo, nhưng trong lòng lại đang khịt mũi coi thường.
Cảm giác nghi thức?
Tôi tin anh mới là quỷ á!
Nói đoạn, anh ta nhận lấy kim châm mà Từ Huyền đưa qua.
Dùng sức đâm mạnh vào đầu ngón tay!
Sau khi đâm rách ngón tay, anh ta nặn ra một giọt máu và nhỏ lên trên bức tượng chú vịt giàu có nhất thế giới này.
Bức tượng thoáng hiện lên một tia sáng vàng kim.
Lóe lên một xíu rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.
Đinh Hiển Sơn không hiểu sao chợt nảy sinh cảm giác giữa mình và bức tượng ông chú vịt Donald này có thêm một tầng quan hệ như có như không.
Anh ta trợn mắt há hốc mồm, không khỏi nhìn về phía Từ Huyền.
Từ Huyền mỉm cười nói: “Làm sao vậy, anh Đinh, đúng thật là có cảm giác nghi thức, phải không?”
Khóe miệng Đinh Hiển Sơn giật giật một chút.
Cái này con mịa nó gọi là cảm giác nghi thức đó hả?
Xem anh ta như chú bé đần thật đấy à?
Anh ta nhìn nụ cười không hề mang theo ý đe dọa nở rộ trên mặt Từ Huyền, anh ta kiềm lòng không đậu nuốt một ngụm nước miếng.
Thế là đành ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Có chứ, cảm giác nghi thức rất mạnh đó!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất