Chương 86 - Luyện Khí Hóa Thần, thúc đẩy thế giới tiến về phía trước thêm một bước nhỏ (1)
Nhưng sau khi Hoàng Hâm nói xong, thái độ của vị ấy lập tức biến đổi xoành xoạch.
Vị ấy muốn lấy được cách thức liên hệ với Từ Huyền từ chỗ Hoàng Hâm, hơn nữa còn tuyên bố muốn đi thỉnh giáo Từ tiền bối.
Đánh giá trong lòng Hoàng Hâm về Từ Huyền bỗng chốc lại thay đổi.
Ấn tượng về Từ Huyền trong tâm trí ông ấy.
Từ một thế ngoại cao nhân du hí giữa nhân gian, biến thành thế ngoại cao nhân thâm sâu khó dò...
Lúc Từ Huyền nghe thấy Hoàng Hâm nói rằng vị đại sư nọ muốn đến thăm hỏi, hắn cũng không quan tâm lắm.
Đến thì đến thôi.
Hắn cũng khá là tò mò về những nhân sĩ tu luyện khác.
Hoàng Hâm đầy mong đợi, nói: “Bác sĩ Từ, vậy tôi sẽ bắt đầu dùng thuốc từ hôm nay, có được không?”
“Có thể!”
Từ Huyền nói: “Anh cầm mô hình thứ năm, nằm ở hàng thứ ba trên kệ tới đây đi.”
Ngay tức khắc, Hoàng Hâm dựa theo chỉ thị của hắn, cầm lấy một mô hình được điêu khắc bằng ngọc.
Mô hình này điêu khắc một chàng trai trẻ tuổi có vẻ ngoài đầy khí phách phóng khoáng.
Chỉ còn một tay, trên mắt trái có ba vết sẹo dài.
Còn vác theo thanh đao trên người.
Trên nhãn hiệu bên dưới mô hình có viết vài câu giới thiệu.
Mô hình Shanks tóc đỏ chế tác từ ngọc.
Hiệu quả: Tuy rằng anh chàng này chỉ là thủ lĩnh cướp biển, nhưng có các mối quan hệ sâu rộng, bất kỳ ai cũng phải cho anh ta một chút mặt mũi.
Ngắm nghía mô hình này một thời gian dài sẽ càng hiểu sâu đạo lý đối nhân xử thế hơn.
Giá cả: 160 vạn.
Vẻ mặt Hoàng Hâm rối rắm.
Món đồ chơi gì đây?
Ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, thứ này là ~ 々 ?”
“Anh không đoán lầm đâu.”
Từ Huyền cười tủm tỉm, nói: “Đây chính là thuốc của anh.”
Nét mặt Hoàng Hâm kỳ quái, thứ đồ chơi này là thuốc đây ư?
Nghe có vẻ hơi sai sai sao ấy nhở?
Ông ấy nói một cách ngập ngừng: “Vậy thuốc này dùng thế nào? Cầm thẳng về rồi đặt vào nhà là được rồi à?”
Từ Huyền cười lắc đầu: “Đừng vội, còn phải nhỏ máu nhận chủ trước đã.”
“Nhỏ máu nhận chủ?”
Hai mắt Hoàng Hâm sáng bừng lên trong tích tắc.
Này cmn mới đúng nè!
Trong văn học mạng, vật có thể nhỏ máu nhận chủ ít nhất cũng là cập bậc bảo bối đó nha!
Ông ấy hận không thể mau mau nhận lấy kim châm mà Từ Huyền đưa qua.
Sau khi dùng kim châm đâm rách đầu ngón tay, ông ấy nặn ra một giọt máu và nhỏ lên mô hình Shanks tóc đỏ.
Ánh sáng vàng kim chợt lóe lên, giọt máu vừa nhỏ lên kia giờ đây đã hòa vào mô hình, không thấy đâu nữa.
Hoàng Hâm không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy giữa mình và mô hình này nhiều thêm một tầng quan hệ.
Trong chớp mắt, hô hấp của ông ấy trở nên gấp rút hẳn lên.
Bao nhiêu năm qua, ông ấy gặp rất nhiều đại sư, thỉnh về vô số “bảo vật”.
Trong số những thứ bảo vật kia, không có cái nào có thể mang đến cho ông ấy cảm giác như thế này.
Lần này, quả thực nhặt được bảo bối rồi!
Hoàng Hâm mở miệng: “Bác sĩ Từ......”
“Đừng gấp, vẫn chưa xong đâu.”
Từ Huyền lại lấy bút máy chu sa và giấy ghi chú ra, hắn vẽ một người đàn ông vạm vỡ mặc trang phục cổ trang.
Người đàn ông vạm vỡ này cầm trong tay một thanh Long Yển Nguyệt Đao, râu dài đến ngực, cưỡi trên một con bảo mã oai phong lẫm liệt.
Đây rành rành chính là đại diện tiêu biểu cho tình nghĩa có một không hai kéo dài suốt hàng ngàn năm, Quan Nhị gia!
“Này là một loại thuốc khác để phối hợp sử dụng. Anh cũng mang theo nó trên người nhé.”
“Thời hạn sử dụng của loại thuốc này chỉ có một năm, sau này anh phải tới gặp tôi mỗi năm để đổi mới một lần.”
Kiểu tình huống như của Hoàng Hâm này, phúc vận đã bị tổn thất quá dữ dội.
Chỉ dựa vào một món pháp bảo thì không thể ngăn cản phúc vận trôi đi.
Ắt phải phối hợp pháp bảo với bùa mới có thể bảo đảm hiệu quả.
“Cảm ơn bác sĩ Từ rất nhiều.”
Hoàng Hâm lúc này đã triệt để tâm phục khẩu phục Từ Huyền.
“Bác sĩ Từ, tổng tổng bao nhiêu tiền vậy, kể cả tiền thuốc sau này nữa, dứt khoát thanh toán trong một lần luôn đi.”
Ông ấy cười bất đắc dĩ: “Bây giờ tôi mà không trả, biết đâu sau này tôi lại không trả nỗi đấy.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Loại thuốc thứ nhất 160 vạn, loại thuốc thứ hai mỗi năm 1 vạn, cả thảy 53 vạn.”
“Tổng cộng là 213 vạn.”
Hoàng Hâm ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu được ý của Từ Huyền, đồng tử chợt co rút lại.
Nhìn thấy Từ Huyền nhếch miệng cười, bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh không hề thay đổi, ông ấy không khỏi cảm thấy phức tạp.
Thế này có nghĩa là ông ấy còn sống được 53 năm nữa ư?
Cũng coi như không tệ.
Từ Huyền mở miệng, nói: “Ông chủ Hoàng, anh đã nghĩ kỹ chuyện sau này sẽ sắp xếp thế nào chưa?”
Hoàng Hâm gật đầu: “Đã nghĩ kỹ rồi.”
“Toàn bộ tài sản của tôi đại khái trên dưới 16 tỷ.”
“Tôi chuẩn bị thành lập hai quỹ ngân sách và chuyển tất cả tài sản dưới danh nghĩa mình đi.”