"Không cần". Bạch Phá Cục cự tuyệt nói. "Lần này, tới phiên anh".
"Ông đã sớm nói, chúng ta một ở ngoài sáng, một ở trong tối ". Người đàn ông vừa cười vừa nói. "Nếu anh chết, ai tới cứu Bạch gia đây?"
"Hơn nữa, cũng chỉ có em chết mới có thể hết tội. Tất cả chuyện này đều không có liên quan tới anh, hắn tìm không ra chút gì dính dáng tới anh. Em cũng không tin, hắn còn dám dẫn người tới công Đồng Tước đài này? Bạch gia chúng ta còn chưa có luân lạc tới mức như vậy..."
Bạch Phá Cục nhìn người đàn ông lại lần nữa rót đầy một ly rượu vang cho mình, sau đó một hơi cạn sạch, nói: "Có lẽ có thể chạy thoát".
" Nếu không thoát thì sao?" Người đàn ông ngửa mặt hỏi lại.
Bạch Phá Cục không nói.
Nếu như có thể rời khỏi dĩ nhiên tốt, nhưng Tần Lạc tìm tới cửa cũng không thể tránh được.
Vấn đề là, nếu hắn không chạy được, mà lại lọt vào tay Tần Lạc, như vậy... Hắn chính là miếng bom hẹn giờ, nổ tất cả uy tín tồn dư mà Bạch gia tích lũy nát bấy.
Điều này đối với hai anh em bọn họ mà nói đều là một cặp nan đề.
Chừa anh em một đường sống? Hay là tiêu trừ tai hoạ ngầm giữ hắn lại?
Lựa chọn này thật sự quá khó khăn.
Người đàn ông lại cạn một ly rượu đỏ, giống như là một tửu quỷ thích rượu.
Hắn để ly rượu xuống, nói: "Chúng ta hát một bài đi".
Đồng Tước đài là một động tiêu hồn, loại địa phương này sao có thể không có thiết bị giải trí chứ?
Nói xong, hắn đi thẳng tới chọn một ca khúc.
"Anh em". Người đàn ông nói. "Cùng hát nha?"
Bạch Phá Cục lắc đầu.
Hắn không hát.
Người đàn ông cũng không miễn cưỡng.
Tiết tấu dài dằng dặc qua đi, hắn hát một mình.
"Gió nhẹ nhàng, giống như thanh âm giấc mơ cũ".
"Không phải tôi không đủ kiên cường, là thực tế quá nghiệt ngã..."
"Có kiếp này làm anh em".
"Không thể kiếp sau còn nhớ anh".
Giọng ca bi thương, cũng có hoài niệm vô tận.
Cho dù là người tốt hay là người xấu, bọn họ đều có quyến luyến đối với sinh mạng vô hạn.
Bạch Phá Cục ngồi ở trong góc sô pha uống rượu, mặt không chút thay đổi, ánh mắt đau thương.
Ca khúc còn chưa kết thúc, di động trong túi áo Bạch Phá Cục vang lên.
Hắn từ trong ngực lấy di động ra ấn nút nghe, sau đó lại cúp điện thoại không nói một lời.
Bạch Phá Cục một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, nói: "Hắn tới rồi. Anh đi xem thử".
"Có kiếp này làm anh em, không thể kiếp sau còn nhớ anh". Người đàn ông phất phất tay, chăm chú ca hát.
Bạch Phá Cục nhìn hắn thật sâu, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Ở cửa, có hơn mười người đàn ông áo đen tụ lại ở đó.
Tần Lạc đứng ở sau đám người xa xa, giống như là những chuyện này hoàn toàn không có quan hệ với hắn, hắn chỉ là một người xem náo nhiệt.
Ánh mắt Bạch Phá Cục nhìn sang, hắn rất lễ phép gật đầu mỉm cười.
Người đàn ông đeo kính đen cầm đầu móc ra giấy chứng nhận của mình đưa cho Bạch Phá Cục, nói: "Chúng tôi là người ở quốc an. Nhận được tuyến báo, chúng tôi hoài nghi có một tên nghi phạm trọng đại trốn ở Đồng Tước đài".
Ánh mắt Bạch Phá Cục nhìn hắn sáng quắc, cũng không lập tức thối lui, mà trầm giọng nói: "Nghi phạm gì?"
" Cấu kết phần tử nguy hiểm ý đồ thương tổn nhân viên công tác đặc biệt của quốc gia". Người đàn ông đeo kính râm nói đơn giản.
"Tuyến báo của ai?"
"Chúng tôi có trách nhiệm giữ bí mật người cung cấp tình báo". Người đàn ông nói. "Bạch Phá Cục, cho bọn tôi vào".
Bạch Phá Cục trầm mặc.
" Bạch Phá Cục, anh nên biết hậu quả của việc từ chối". Người đàn ông đeo kính râm lộ vẻ không vui nói.
Bạch Phá Cục nhếch môi nở nụ cười, nói: "Tôi nói từ chối lúc nào? Tôi chỉ là đang nghĩ, chỗ nào trong Đồng Tước đài này mới có thể che dấu nghi phạm trọng đại, tôi vô cùng tích cực phối hợp các vị làm việc".
"Coi như anh biết điều". Người đàn ông kính râm hừ lạnh nói. Hắn biết Bạch Phá Cục này có trọng lượng, nhưng mà, hắn là nghe lệnh mà đến, liền nhất định phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa, hậu đài hai bên cũng không phải là người cùng đường. Không cần phải khách khí như vậy. Nếu quá mức khách khí, thằng nhãi sau lưng mỉm cười vô hại kia chạy đi nói thầm mấy câu với người Vương gia, mình cũng gặp tai ương theo.
Người đàn ông kính râm vung tay lên, hô: "Đi vào lục soát".
Rầm rập...
Mười mấy người theo hắn xông vào.
Tần Lạc lúc này mới dẫn đầu to đi lên, nhìn Bạch Phá Cục cố ý chờ ở cửa, tiếc nuối nói: "Vốn là còn muốn cùng Bạch đại thiếu gia đàm luận chút lý tưởng nhân sinh, phong hoa tuyết nguyệt. Không ngờ gặp phải chuyện như vậy... nơi này thật chứa nghi phạm trọng đại?"
"Sao có thể có chuyện đó?" Bạch Phá Cục cười phủ nhận. "Cây to đón gió. Nhất định là có tiểu nhân hèn hạ cảm thấy Bạch gia gần đây xuôi gió xuôi nước cho nên sinh lòng đố kỵ, lúc này mới sử ra thủ đoạn hạ lưu này để hãm hại chúng tôi. Để cho bọn họ lục soát cũng tốt, bọn họ sẽ cho tôi trong sạch".
"Sao có thể mắng người khác là tiểu nhân hèn hạ chứ?" Tần Lạc có chút tức giận nói. "Có lẽ người đó quả thật có tư liệu có thể tin gì đó, mà Bạch đại thiếu gia lại chẳng hay biết gì thì sao? Mượn chuyện Tần Túng Hoành kia mà nói, nếu không phải là cuối cùng quốc an tra tìm được tội chứng của hắn, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện như vậy?" Text được lấy tại http://truyen360.com
Hắn lắc đầu thở dài, nói: "Bây giờ lòng người thật xấu. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng".
Trong lòng Bạch Phá Cục thầm hận không thôi.
Thằng nhãi này chạy đi tố cáo thì thôi, mình mắng mấy câu, hắn còn có mặt mũi thay bản thân rửa oan?
"Tôi tin ánh mắt cùng năng lực của tôi". Bạch Phá Cục có chút cường thế nói. "Có lẽ, chuyện như vậy sẽ xảy ra ở trên người kẻ khác. Nhưng sẽ không xảy ra ở trên người Bạch Phá Cục tôi".
" Vậy thì tốt ". Tần Lạc cười gật đầu. "Như vậy thì tôi an tâm".
"Cậu Tần bây giờ còn có hứng thú vào ngồi tâm sự chút lý tưởng nhân sinh, phong hoa tuyết nguyệt không?" Bạch Phá Cục làm ra tư thế mời.
" Mặc dù biết thời gian bây giờ không phải là rất thích hợp". Tần Lạc nói. "Nhưng anh Bạch đã mời nhiệt tình, tôi tất nhiên phải nể mặt rồi".
"Mời".
Bạch Phá Cục làm tư thế mời, sau đó liền chủ động đi ở phía trước dẫn đường.
Tần Lạc cùng đầu to nháy mắt ra hiệu, hai người theo sát sau lưng Bạch Phá Cục.
Đúng lúc này, hậu viện Đồng Tước đài đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao.
Sau đó liền nghe được có người la to, còn có tiếng khóc của con gái.
"Cứu hỏa... cháy rồi..."
"Cứu mạng. Mau cứu mạng..."
" Hậu viện cháy rồi. Mau tới cứu hoả"...
Tần Lạc cả kinh, đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Phá Cục.
Bạch Phá Cục với khuôn mặt cừu hận của Tần Lạc làm như không thấy, nhìn vị trí khói cuồn cuộn dày đặc phía xa, thản nhiên nói: "Xem ra tôi không có cách gì cùng cậu Tần nói chuyện phiếm rồi".
"Bạch đại thiếu gia đúng là thủ đoạn tốt". Tần Lạc cười lạnh nói. "Ngay cả em ruột của mình cũng xuống tay được".
Bạch Phá Cục đột nhiên xoay người, con mắt sung huyết mà nhìn chằm chằm Tần Lạc. Nói gằn từng chữ: "Tôi không xuống tay được. Cậu cũng biết".
Nói xong, không hề để ý tới Tần Lạc nữa, đi thẳng về phía trước.
Tần Lạc đứng ở tại chỗ trong chốc lát, sau đó lại híp mắt nở nụ cười, nói: "Nếu mọi người là bạn bè, chúng ta vẫn nên đi xem thử đi. Nếu không, thể hiện người bạn như tôi quá không đủ tư cách".
Nói xong, hắn cũng chạy tới điểm cháy.
Cháy không phải là cao ốc, mà là mấy nhà xung quanh.
Cũng không biết cháy vì nguyên nhân gì, thế lửa ngập trời. Lúc kiến trúc phòng ở sử dụng phần lớn là gỗ, trong phòng lại để vật phẩm dễ cháy như thảm. Lửa mượn gió thổi, bốc cháy ngùn ngụt.
Mặc dù biết người bọn họ muốn tìm ở bên trong, nhưng cũng không biết nên bắt đầu tìm kiếm từ tòa nhà nào.
Người chỗ cục Quốc an cũng chạy tới địa điểm cháy, cả đám vẻ mặt âm trầm.
Bọn họ biết, nhiệm vụ của bọn họ thất bại.
Lửa lớn như vậy, bọn họ sao đi vào dẫn người?
Đợi đến khi lửa tắt, chỉ sợ bọn họ ngay cả tro cũng tìm không ra.
Trong lòng Tần Lạc cũng tiếc hận vô cùng.
Người Bạch gia thật ác độc.
Hung ác với người khác, cũng hung ác với chính mình.
Lão Nhị Bạch gia được gọi là người điên kia một chút cũng không điên, ngược lại là một người trung hiếu.
Hắn sinh ra chính là một bi kịch. Bởi vì hắn vẫn luôn sống ở trong cái bóng lưng cao lớn của Bạch Phá Cục.
Bạch Phá Cục đứng ở chỗ cách bọn họ không xa, nhìn nhân viên Đồng Tước đài chạy tới chạy lui, dùng thiết bị như bình chữa lửa hoặc là ống nước cứu hoả, im lặng trầm mặc.
Thật lâu sau.
Thật lâu sau.
Một trận khói đặc thổi tới, hắn đỏ tròng mắt.