Ly vẫn nhẫn nại chịu đựng, rốt cuộc nàng vẫn lên tiếng hỏi: "Thật sự bọn họ cách hai ngày phải làm như vậy một lần sao?"
"Dối đó" Tần Lạc cườỉ lắc đầu. Khi nói những câu này, bọn họ đã rời khỏi biệt thự của Tần Khinh Xảo, xe đang trên đường quay về. "Anh nói vậy là chỉ muốn tìm việc cho anh ta làm mà thôi, tránh anh ta vì quá rảnh mà nghĩ cách đối phó với anh".
Ly kinh ngạc hỏi: "Anh ta tin tưởng thật sao?"
"Nhất định" Tần Lạc quả quyết. "Bạch Phá Cục có biệt hiệu là: Cuồng nhân. Thật ra trong nội tâm của mình, anh ta cực kỳ sợ chết. Nếu không lần này người chết là anh ta chứ không phải Bạch Tàn Phổ. Thậm chí còn không bằng Tần Tung Hoành vì anh ta không có dũng khí xả thân như Tần Tung Hoành. Người sợ chết nhất định sẽ không làm bất kỳ chuyện gì ảnh hường tới sự an toàn tính mạng của mình".
Tần Lạc lại suy nghĩ thay cho Bạch Phá Cục: "Đương nhiên làm chuyện đó quá nhiều quả thật cũng rất ngán".
Ly nhìn chằm chằm vào Tần Lạc vẻ rất coi thường, nói: "Anh càng ngày càng âm hiểm".
"Chỉ vì anh chán ghét anh ta mà thôi".
"Vậy anh nói với anh ta cứ ba ngày phải tới gặp anh lấy thuốc giải cũng là giả sao?"
"Đó là sự thật"Tần Lạc nói. "Nếu như trong vòng ba ngày không có thuốc giải., anh ta nhất định sẽ chết".
"Anh ta không thể tự mình giải độc sao?"
"Không thể" Tần Lạc cực kỳ tự tin nói: "Trung Y cao minh, bản thân mình chính là một nhà bào chế thuốc. Chất độc anh đã nghiên cứu ra chỉ sợ rất khó giải trừ. Cho dù bọn họ có tìm được đơn thuốc giải độc cũng khó tìm được nguyên liệu chế thuốc. Anh rất tự tin về điều này".
Hơn nữa vì đề phòng Bạch Phá Cục tìm được thuốc giải, Tần Lạc lại còn thầm quyết định, sau này cứ cách một khoảng thời gian, khi cấp thuốc giải cho Bạch Phá Cục, hắn lại lén trộn vào thuốc giải một loại chất độc mới. Như vậy Bạch Phá Cục vĩnh viễn không bao giờ tìm được thuốc giải.
"Em biết anh làm vậy là vì muốn khống chế anh ta. Chẳng lẽ anh không sợ anh ta tiết lộ tất cả mọi chuyện sao?"
"Tại sao anh ta phải tiết lộ?" Tần Lạc hỏi ngược lại. "Nói ra có gì tốt cho anh ta? Nếu như người Bạch gia biết trên thực tế gia chủ của bọn họ bị anh khống chế, làm con rối. Bọn họ có cho phép anh ta tiếp tục ngồi vị trí đó nữa không? Như vậy anh ta sẽ rơi vào cảnh hai bàn tay trắng, thậm chí rất có thể còn bị trục xuất khỏi Bạch gia. Chính vì vậy anh ta tuyệt đối sẽ không nói ra mà ngược lại còn dùng trăm phưong ngàn kế che dấu nó".
"Anh nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Nghĩ rất kỹ"
"Giảo hoạt".
"Thật ra anh chi hy vọng một đao giết anh ta" Tần Lạc cười nói: "Như vậy không phải mọi chuyện sẽ kết thúc sao?"
"Vậy không phải anh ta sống không bằng chết sao?" Ly hỏi "Nếu như là em, em tình nguyện để anh cầm đao giết em cho rồi".
"Người xấu luôn luôn phải trả một cái giá rất lớn" Tần Lạc nói: "Nói cách khác những người tốt như chúng ta không phải sẽ sống rất uất ức sao?"
Không chỉ không dập tắt được sự lây lan của vi rút ngọn lửa mà ngược lại nó còn lan với một tốc độ tên lửa thông qua con đường ngư dân. Loại dịch bệnh này một lần nữa bùng phát trên quy mô lớn.
Tiền bạc của các tập đoàn y dược và của các nước cuồn cuộn đổ vào. Lúc này Tần Lạc không còn hứng thú tìm hiểu xem rốt cuộc trong tài khoản có bao nhiêu tiền.
Dù sao khoản tiền nay đều do ba người Lệ Khuynh Thành, Văn Nhân Mục Nguyệt và Lâm Hoán Khê phụ trách mang đi đầu tư, còn một khoản tiền khác chuyền vào ùng hộ quỹ "Viện trợ khó khăn Tần Lạc".
Quả thật Tần Lạc làm chuyện này không vì tìm danh tiếng vì danh tiếng của hắn đã quá nổi tiếng. Hắn thật sự chỉ muốn cung cấp sự giúp đỡ cho những người không đủ cơm ăn, không đi học, bệnh không có tiền chữa.
Hắn không giúp được tất cả mọi người. Hắn giúp những người hắn có thể giúp.
Cho nên tiếp theo Tần Lạc sẽ tự mình quản lý quỹ từ thiện này.
Lệ Khuynh Thành và chính quyền tinh Vân Điền ký kết hợp đồng hợp tác. Một lần nữa Lý Mãnh mở rộng "Dược Thảo Viên" ở Vân Điền. Chính quyền tỉnh đồng ý cung cấp mười vạn mẫu đất cho công ty thảo dược Hán Phương trên danh nghĩa thuộc quản lý của Tần Lạc. Công ty thảo dược Hán Phương trả tiền thuê đất, hơn nữa còn hỗ trợ giải quyết việc làm cho ba nghìn thất nghiệp.
Vốn Dược Thảo Viên chỉ cần công nhân làm việc. Chỉ cần đào tạo cho bọn họ một thời gian ngắn là bọn họ có thể rầm rộ đầu quân cho đại quân Lý Mãnh.
Công ty y dược Tần Lam đã chính thức khai trương ở Yến Kinh, có mối quan hệ với Tần Lạc, trên thực tế công ty của Tần Lam không lo thị trường và tiêu thụ.
Gần đây Lâm Hoán Khê vẫn bận rộn giải quyết chuyện cổ Thảo Mộc, đi sớm về muộn, thậm chí ngay cả ngày chủ nhật cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Nói một cách tương đối cuộc sống của Tần Lạc dạo này khá dễ chịu.
Hàng này đưa Bối Bối đi học, đón cô bé khi tan học. Đi uống trà với Long Vương và Phó Phong Tuyết. Đánh cờ cùng Lâm Thanh Nguyên. Đi thăm Tô Từ và Garbo. Đây chính là khoảng thời gian nhàn nhã nhất từ sau khi hắn tới Yến Kinh.
Hôm nay Tần Lạc dẫn Bối Bối và Garbo đi chơi một ngày.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự Lâm gia, Tần Lạc dẫn Bối Bối vào trong sân, chị Lý, người lảm đi nhanh tới đón, nói: "Tiên sinh đã về. Hôm nay Bối Bối chơi có vui không?"
Đợi khi hai người lên tiếng trả lời, chị Lý thì thào vào tai Tần Lạc: "Tiên sinh, trong nhà có khách tới thăm".
"Ai vậy?"
"Không biết. Một người nước ngoài tóc đỏ. Lão gia đang nói chuyện với người đó".
Tần Lạc thầm chấn động. Hắn lập tức giao Bối Bối trong tay cho chị Lý và nói: "Chị Lý, lúc trên đường Bối Bối làm ầm ĩ đòi ăn bánh đậu xanh. Chị dẫn Bối Bối ra ngoài ngõ mua đi".
"Dạ" Chị lý gật đầu đồng ý. Mặc dù trong lòng cô cảm thấy rất kỳ quái không phải trong nhà đã mua rất nhiều bánh đậu xanh sao?
Đợi khi chị Lý mang theo Bối Bối đi ra khỏi cổng, Tần Lạc mới đẫn Đại Đẩu, Jesus và Ly đi vào trong phòng khách.
Đối mặt với một gã khủng bố như Hoàng Đế, đương nhiên có mang bao nhiêu người cũng không vừa.
Quả nhiên khi Tần Lạc đi vào trong phòng, hắn nhìn thấy Hoàng Đế với mái tóc đỏ, Ma Thuật Sư với chiếc mũ dạ và trang phục véc đang ngồi ở salon phòng khách. Lâm Thanh Nguyên đang uống trà, nói chuyện với hai người.
Lâm Thanh Nguyên nhìn thấy Tần Lạc đi vào, ông cười nói: "Tần Lạc, về rồi. Hai người bạn của cháu chờ lâu lắm rồi".
Tần Lạc gật đầu nói: "Ông, nếu như ông bận việc, ông cứ đi đi. Cứ để cháu đón tiếp là được".
Tần Lạc rất hy vọng tất cả người thân của mình đều rời khỏi nhà. Khi đó trong trường hợp bất đắc dĩ phải ra tay, hắn sẽ không phải e dè quá nhiều.
"Đuợc. Ông lên lầu làm mấy việc. Mọi người cứ nói chuyện vui vẻ. Người bạn này của cháu rất tìm tòi nghiên cứu về nghệ thuật trà Trung Quốc" Lâm Thanh Nguyên khen ngợi.
"Thật vậy sao?" Tần Lạc không biết nói gì cho phải. Hắn biết Lâm Thanh Nguyên tốt nghiệp đại học Trung Y dược chính quy. Khả năng tiếng Anh của ông đủ đề giao tiếp với Jesus.
Thế nhưng nếu như cho ông biết thân phận thật sự của Hoàng Đế thì... cũng không hiểu Hoàng Đế giới thiệu là bạn hắn?
"Tiên sinh, ngài quá khen" Hoàng Đế đứng đậy, nho nhã nói.
Lâm Thanh Nguyên bắt tay Hoàng Đế rồi mới quay người đi lên lầu.
"Cùng ngồi xuống uống trà đi. Jesus, không phải anh cũng rất thích nghệ thuật pha trà của người Trung Quốc chúng tôi sao? Tôi pha cho mọi người uống. Thế nhưng anh lại phải phụ trách công việc phiên dịch" Tần Lạc cười nói.
Hắn mang theo nhiều người vào trong chính là vi đề phòng Hoàng Đế. Thế nhưng bây giờ hắn và Hoàng Đế có quan hệ bạn bè, không phải là kẻ thù. Làm như vậy có phần không hợp lẽ.
Vì vậy hắn giả vờ như mình dẫn tất cả bọn họ vào trong uống trà. Hắn thật sự không quan tâm Hoàng Đế nghĩ gì trong chuyện này.
"Có vẻ như chúng tôi không được hoan nghênh" Hoàng Đế nhìn Tần Lạc nói, thoáng nhếch miệng cười hờ hững.
"Tôi không ngờ ngải sẽ tới nhà mình" Tần Lạc thẳng thắn nói.
"Tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã là bạn bè" Hoàng Đế nói. "Là bạn bè, không phải sẽ phải tới nhà thăm nhau sao? Nếu không thì liệu có quá thất lễ không?"
"Nói thì là như vậy ..." Tần Lạc dùng từ rất cân nhắc "Tôi chỉ không chuẩn bị sẵn sàng mà thôi, ít nhất ngài cũng phải gọi điện cho tôi trước".
"Tôi lại nghĩ đây là vui mừng xen lẫn sợ hãi"
"Coi là như vậy" Tần Lạc cười.
Vui mừng xen lẫn sợ hãi?
Hoàng Đế bưng chén trà Tần Lạc dùng nhíp chuyển tới, nhấp một ngụm, ông ta nhắm mắt lại, để cho hương trà thơm tỏa khắp cơ thể sau đó mới chép miệng một tiếng, nói: "Tần, kỹ thuật pha trà của anh không bằng ông già vừa rồi".
Tần Lạc rất muốn lên tiếng chó má nó nhưng lại sợ Hoàng Đế không hiểu.
Jesus cũng nhấp một ngụm trả, cười tủm tỉm, không khen ngon mà cũng chẳng chê. Tần Lạc thực sự rất thích tính cách kiều này.
Đại Đầu và Ly không đụng vào chén trà. Ánh mắt bọn họ đang đối đầu với Ma Thuật Sư.
Nếu không có bầu không khí hòa nhã này, chỉ sợ Ly và Ma Thuật Sư đã sớm ra tay đánh nhau rồi.
Hai người bọn họ có mối huyết hải thâm thù.
Cũng may Hoàng Đế không quá quan tâm tới thưởng thức hương vị trà, ông ta vào thẳng vấn đề: "Tôi tới lấy thù lao".
"Rõ ràng đã chuyển phần của ngài vào tài khoản của ngài rồi. Ngài chưa kiểm tra sao?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi không quan tâm tới điều này" Hoàng Đế nói: "Ý tôi là thù lao khác".
Tần Lạc đưa mắt quan sát Hoàng Đế nói: "Ông xác định như vậy?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
"Khát vọng một thất bại" Hoàng Đế nói vẻ cực kỳ nghiêm túc.
"Không phải ông đă thất bại sao?" Tần Lạc nói: "Trên đỉnh Thái Sơn, ông bị chúng tôi đánh chạy".
Sắc mặt Hoàng Đế rất bình thản, giống như chuyện đó không phải do ông ta làm, thờ ơ, nhẹ nhàng nói: "Ý tôi là một thất bại chính thức... một thất bại có thể khiến tôi thực sự tôn kính".
Thất bại là thất bại lại còn cái gì là tôn kính?
Tần Lạc không thể hiểu được suy nghĩ có phần kỳ cục này của Hoàng Đế nhưng hắn biết hắn tuyệt đối không thể từ chối đề nghị này.
Vì vậy hắn gật đầu nói: "Được rồi, một khi ngài đã muốn, tôi sẽ giúp ngài".