Chương 38: Vọng Khí
Vốn định chờ An Gia Dũng tới dạy dỗ hắn một chút, ai ngờ người ta có chỗ dựa vững chắc như vậy, thật là cuộc đời thăng trầm hai mươi năm, sáng nay một tích bị người ta nghiền nát, hai mươi vạn còn chưa tới tay ta, cũng không thể nói rõ ở đây, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, ta lập tức nháy mắt với Trình Tinh Hà, ra hiệu cho hắn tìm đường ra bọn ta nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng Trình Tinh Hà lắc đầu, ý nói là đụng phải tên râu chuột này thì chạy không thoát đâu.
Lúc này, An Gia Dũng vội vàng xúi giục râu chuột:
“Đại sư, chính là thằng ngốc bên trong kia đã làm hỏng chuyện lớn của ngài, hiện tại dạy dỗ hắn còn kịp!”
Râu chuột vừa nghe vậy, hắn nhìn ta và ho khan:
“Các ngươi là con nhà ai vậy?”
Suy cho cùng, ta cũng là truyền nhân của ông cậu ba, xương cốt có thể gãy nhưng mặt mũi không thể mất, nếu đã trốn không thoát thì dứt khoát ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, nói:
“Tiền bối, ngài làm chuyện như vậy không hợp quy định lắm, không nên để đồng nghiệp chịu tội thay.”
Trình Tinh Hà vừa nhìn thái độ hợp tình hợp lý này của ta, nhìn ta giống như nhìn kẻ ngốc, nhưng hắn và ta là người cùng hội cùng thuyền, muốn chạy cũng chạy kông thoát nên đành phải cùng ta đi ra ngoài, còn lẩm bẩm nếu thật sự đắc tội phải nạp mạng nuôi quỷ, hắn sẽ khiến ta phải chuộc tối trước mộ phần của hắn.
An Gia Dũng lập tức nói:
“Ngươi đã soi gương chưa? Không có tiền mua gương thì soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn cũng được, ngươi là thá gì mà dám tự xưng là đồng nghiệp của đại sư?”
Râu chuột thấy lá gan của ta lớn như vậy cũng hơi bất ngờ, hắn híp mắt nhìn ta và nói:
“Ông bà trong nhà các ngươi chưa từng dạy cho các ngươi à, Hắc tiên sinh nhà bọn ta làm việc không nói quy củ?”
Hắc tiên sinh, có ý gì đây? Nhưng không nghĩ tới, sắc mặt Trình Tinh Hà thoáng cái liền thay đổi, giống như danh tiếng của người này có thể dọa người vậy. Ta chú ý tới tầm mắt Trình Tinh Hà dừng ở trên cán dù đen của râu chuột, cán dù kia nhìn vô cùng mộc mạc, mặt trên còn có ba mắt sẹo song song.
Không đợi ta nhìn rõ, bỗng nhiên lập tức cảm thấy một cỗ khí lạnh phun ra sau gáy ta, tiếp theo một bàn tay trắng không biết từ chỗ nào duỗi ra và ôm trước ngực ta, trên móng tay còn có sơn móng tay màu đỏ!
Đó là con quỷ mà hắn nuôi!
Bàn tay kia ép ta quỳ xuống, ta cảm giác được chuyện không ổn, giống như lúc trước Tiểu Nhạc đẩy ta, như thể muốn đẩy toàn bộ thân thể ta ra ngoài...Thứ này muốn hại ta!
Sắc mặt Trình Tinh Hà rét lạnh, lập tức muốn tới giúp ta, nhưng hắn dường như đụng phải một bức tường vô hình, thoáng cái bị ngã ra thật xa, đầu đập mạnh vào đầu một chiếc xe Land Cruiser Prado, “Phạch” một tiếng vang thật lớn, nghe rất đau, nhưng hắn lại không nói tiếng nào, cắn răng muốn đứng lên, ngược lại cũng coi như là một người chính nghĩa.
Trong lòng ta càng ngày càng trùng xuống, thật ra Trình Tinh Hà không phải là người tốt, nhưng ở trước mặt lão đầu nhi này lại giống như một đứa trẻ ba tuổi vậy, chẳng lẽ Hắc tiên sinh có thể mở ra loại tồn tại như vậy? Ta vừa mới vào nghề không lâu đã đụng đến loại gậy sắt này, thật là xui xẻo.
Giọng nói của râu chuột lúc xa lúc gần kèm theo tiếng ho khan vang lên:
“Nhóc con, tư chất của ngươi không tệ, nhưng ngươi vận khí không tốt, đụng phải ta, coi như mở một bữa cơm nhỏ cho nhà ta đi...”
Không đợi hắn nói xong, ta lớn tiếng nói:
“Người có vận khí không tốt là ngươi chứ? Dù sao ngươi cũng không sống được một trăm ngày, trên đường Suối Vàng ta đi trước, ai không đợi ngươi người đó là chó.”
Sức lực trên người lập tức biến mất, giọng nói của râu chuột thoáng thay đổi:
“Ngươi biết vọng khí?”
An Gia Dũng mắt thấy ta gặp xui xẻo, vốn đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng mắt thấy thái độ của lão đầu nhi thoáng cái thay đổi, lập tức cũng ngây ngẩn cả người:
“Vọng khí là cái gì?”
Râu chuột căn bản không để ý tới hắn, ta chỉ cảm thấy thân thể thoáng cái hồi phục cân bằng, thái độ của tay trắng nhuộm móng tay đỏ kia thây đổi, lại ân cần đỡ lấy ta.
Ta đứng dậy, lập tức thấy biểu cảm của râu chuột đã chuyển từ hung ác thành lo lắng, ta không nói gì, chỉ nhìn về phía Trình Tinh Hà ngã vào chiếc Prado bên cạnh.
Râu chuột nhìn ra ý của ta, chỉ thấy Trình Tinh Hà cũng giống như bị một người vô hình đỡ dậy, lấy tư thế con người không thể nào tự mình làm được mà từ từ đứng lên.
An Gia Dũng nhìn thấy cảnh tượng này, chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống trên mặt đất:
“Quỷ...Mẹ nó, thật sự có quỷ ư...”
Ngược lại thì Cao Á Thông tương đối bình tĩnh, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn ta.
Râu chuột cầm cây dù tiến gần về phía ta vài bước, giống như vội vàng nghe ta nói.