Chương 69: Bên Trong Quan Tài
Lúc ấy ta sợ hết hồn, thầm nói lần này không giữ được xương chậu và xương cụt rồi, may sao chỗ ta rơi xuống cách mặt đất không xa, chỉ dập mông một cái rõ mạnh, ngoài đau ra thì không làm sao cả.
Chỉ là ở đây vẫn còn đọng ít nước bẩn cao bằng mắt cá chân, khiến quần áo ta ướt sũng, còn rất buồn nôn.
Hòa Thượng cũng rơi dập mông xuống, kêu lên oai oái, cả người bị bắn đầy nước bẩn. Trình Tinh Hà thì trượt lên vai Hòa Thượng, nhìn giống y như trong truyện tranh “Cha và con” vậy.
Đây là một đường vào mộ rất dài, kích thước cũng không nhỏ.
Ta đi đầu, bảo hai người bọn họ cẩn thận một chút, nhưng Trình Tinh Hà đã quen với chuyện này rồi, căn bản không thèm để ý, còn khuyên ta để ý cho kỹ. Hòa Thượng thì cực kỳ hưng phấn, nói cảm thấy mình dũng cảm y như Hồ Bát Nhất vậy.
Qua lối vào mộ này, trước mắt lập tức sáng tỏ thông suốt, có một ngôi mộ lớn.
Bên trong ngôi mộ lớn là một nơi rất lớn. Hòa Thượng không thấy rõ, hỏi ta cái này có phải là phòng thép không?
Ta nói nhà ngươi xây phòng thép ở chỗ này hả? Đây là một loại quan tài.
Ở thời cổ đại, người nghèo chỉ được an táng trong quan tài mỏng, thậm chí là quấn bằng chiếu rơm. Chỉ có quan lại quý nhân có thân phận cao quý mới có tư cách dùng quan tài sang trọng thế này, đúng là phù hợp với thân phận đại tướng quân kia.
"Tí tách...Tí tách..."
Quả nhiên đống nước bẩn thấm vào từ chỗ này.
Hòa Thượng khẩn trương hỏi ta bây giờ phải làm gì?
Ta đang định nói, chợt nghe thấy một tiếng động - giống như là có thứ gì đó đang gõ quan tài.
Hòa Thượng quay đầu mắng Trình Tinh Hà, bảo hắn đừng thừa hơi động chạm lung tung, tránh kinh động đến tướng quân.
Trình Tinh Hà rất vô tội nói hắn ngại bẩn, sao có thể sờ vào thứ đó được.
Mà lúc này lại có thêm một tiếng gõ quan tài gỗ, ta mới nhận ra âm thanh này không phải vang lên từ bên ngoài - mà là ở bên trong quan tài!
"Đậu má…"
Hòa Thượng lập tức lui về sau một bước:
"Chẳng lẽ trong quan tài này còn có vật sống gì?"
Có là đúng, nhưng ta còn chưa lên tiếng, cái bảng gỗ đó bỗng nhiên "lạch cạch" một tiếng rồi nổ tung, một thứ hôi thối bên trong lao về phía chúng ta.
Ta phản ứng nhanh, lùi về sau một bước. Trình Tinh Hà lại như biết trước tương lai vậy, đã sớm lui về sau. Vết thương của Hòa Thượng còn chưa lành hẳn, bản thân hắn lại không nhạy bén lắm, thứ kia liền nhào về phía hắn.
Tim ta thót lại, đang định đi cứu Hòa Thượng, liền nghe hắn hét lớn:
"Mọe nó, cái thứ gì vậy, muốn ta bị ngộp chết à!"
Lúc này Trình Tinh Hà cũng bật điện thoại lên soi, Hòa Thượng vừa thấy rõ có cái gì trên tay mình thì lập tức hét lên:
"Đậu má, mãng xà!"
Đó là một cái đầu to lớn đang há to miệng ra với Hòa Thượng, vừa rồi Hòa Thượng lại không nhìn thấy rõ đã đưa hai tay ra đỡ lấy miệng thứ kia.
Bây giờ chỉ cần hắn buông lỏng tay một cái, thứ đó sẽ cắn ngay vào đầu hắn.
Trình Tinh Hà lẩm bẩm nói:
"Đây không phải là mãng xà...mà là một con rùa lớn!"
Không sai, sau lưng nó có cái mai rất to!
Hòa Thượng ngây ra:
"Không phải là tướng quân sao? Sao lại thành rùa rồi?"
Con rùa này rất hung dữ, cắn cái gì cũng không chịu nhả ra. Cũng may mà Hòa Thượng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, chứ nếu là người khác thì đã sớm bị cắn nát đầu rồi!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ta lập tức lôi bao vôi trên người xuống, nhét vào miệng thứ kia cùng với vôi của Hòa Thượng, sau đó nhét cả pháp vào luôn. Trong miệng con rùa lớn lập nức nổ đùng đoàng.
Ta lập tức kéo Hòa Thượng lại - con rùa lớn kia ăn một đống vôi và pháo, đang khó chịu lắc đầu, làm gì còn để ý đến Hòa Thượng được.
Trình Tinh Hà gật đầu liên tục:
"Hóa ra ngươi muốn mời nó ăn kẹo nổ."
Lúc này toàn bộ quan tài đều bị bật ra, con rùa đen kia lao về phía chúng ta như một cái xe tăng. Hòa Thượng sợ hãi lôi ta chạy, ta nói ngươi đừng gấp, nó không đuổi kịp đâu.
Hòa Thượng sửng sốt, nói tên nhóc ngươi biết chơi trò rùa thỏ thi chạy từ bao giờ thế?
Ta lắc đầu nói không tin ngươi cứ nhìn đi.
Quả nhiên, ban đầu con rùa kia muốn đuổi theo chúng ta, nhưng trong bụng lại bị vôi và pháo nổ tung.
Thứ như vôi gặp nước sẽ sinh ra nhiệt độ cao, khiến cả bụng con rùa lớn đều bị bỏng.
Con rùa lớn sao có thể chịu nổi loại hành hạ này, lập tức uống nước bẩn dưới đất.
Nhưng uống cái này còn tệ hơn - vôi gặp nước lạnh sẽ trực tiếp nổ.
Quả nhiên sau khi con rùa lớn kia uống nước bẩn xong liền đau đớn đi loạng choạng, đập đầu vào ngôi mộ khiến rất nhiều gạch ngói rơi xuống ầm ầm. Nó vùng vẫy một lát rồi phun ra rất nhiều thứ, chết thẳng cẳng trong vũng nước bẩn. Chắc hẳn trong bụng đã bị nấu chín, một mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra.