Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 111. Ăn miếng trả miếng

Chương 111. Ăn miếng trả miếng


Biểu cảm của các học sinh trong gian đình xung quanh cũng đột nhiên trở nên phấn khích.
Nhưng mà lúc này Phương Thốn cảm giác rõ ràng là nàng ta dồn hết sức lực tỏ vẻ làm khó, trên mặt lại lộ ra ý cười.
Mặc dù lúc trước khi Chung Việt lão tiên sinh nói, toàn bộ mọi học sinh đều nghe thấy đám người Linh Tú nói rồi, nói chỉ cần Phương Thốn lập được chút công trạng, có danh tiếng là có thể rời khỏi Nguyên Chấp Đình vào tu hành ở học đình có cấp độ cao nhất của thư viện, nhưng toàn bộ bạn học ở Chấp Nguyên Đình không ngờ rằng Phương Thốn có thể vượt qua được nhanh như vậy, dù sao làm gì mà dễ lập được công trạng?
Cho dù bọn họ đều biết lần này Phương Thốn đi cùng liên đoàn Nam Sơn Minh đã quét sạch được yêu ma, lập không ít công lao, cũng vô thức mà cảm thấy Phương Thốn vẫn còn phải ở lại Nguyên Chấp Đình thêm một thời gian nữa, dù sao cũng mới có bốn năm ngày mà…
Ai lại ngờ được, trong bốn năm ngày này, Phương Thốn lại được đi đến Lam Sương Đình rồi?
Mọi học sinh của Nguyên Chấp Đình đều vô cùng hâm mộ.
Nhưng mà cũng phát hiện ra, vị Linh Tú tiên sinh này sẽ không thả người đi dễ như vậy, lại làm cho bọn họ thấy rất thú vị.
"Hôm nay bản lĩnh của Phương Thốn công tử thực sự là rất khó tưởng tượng, nhưng so với giáo viên, còn quá non nớt rồi…"
Toàn bộ đều giả bộ như đang chăm lo đọc sách, nhưng tâm tư lại bay lên trời.
Luyện Khí Sĩ rất coi trọng sự truyền dạy, mặc dù nay chủ nhân của thiên địa đã vực dậy được Hoàng Triều, thay đổi những cái cũ, nhưng chỉ cần không phải là tự dạy, vậy thì không xem như là thầy trò thực sự, nhưng mà cho dù có nói như thế nào thì, giáo viên cũng là một nghề nghiệp, là người thầy, cho nên thư viện Bạch Sương đều bài trừ đi những ác cảm của giáo viên, nhưng trên cơ bản mỗi người đều tự lựa chọn, chỉ đành im lặng chịu đựng mà thôi.
Phương nhị công tử cũng xem như là có tư chất cao, cũng có bản lĩnh, có thể thay đổi được đình học tập rồi.
Nhưng mà rõ ràng hắn còn kém hơn giáo viên Linh Tú rất nhiều.
Nghĩ đến mấy ngày Phương nhị công tử đến đây, còn vào núi diệt yêu quái, lại giúp đỡ thành thủ phá án lớn, làm gì có thời gian mà đi xem bài vở, vốn dĩ thời gian ba, năm ngày không dài, giờ đây lại càng không đọc thuộc được toàn bộ, thế này thì…
Sau đó liền nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt bọn họ, Phương Thốn không thay đổi sắc mặt, vẫn rất khách khí.
Cười mà nhìn về giáo giáo viên Linh Tú, nói:
-Tiên sinh muốn kiểm tra học trò sao?
Giáo viên Linh Tú cười lạnh một tiếng, nói:
-Ngươi nghĩ ta nói đùa với ngươi hả?
Phương Thốn im lặng một lát, nói:
-Tiên sinh kiểm tra học trò, có lý lẽ chính đáng, nhưng mà học trò có hai vấn đề muốn hỏi…
Lão nhân cười nói:
-Ngươi nói đi!
Phương Thốn cười ha ha, nói:
-Vấn đề thứ nhất là, tiên sinh muốn nghe đoạn nào.
Lão bà bà liền giật mình, khó có thể tin mà nhìn về phía Phương Thốn.
Phương Thốn thản nhiên đón nhận ánh mắt của nàng ta, nhẹ nhàng hỏi vấn đề thứ hai.
-Một vấn đề khác là, học sinh đã đọc thuộc toàn bộ sách vở rồi, tiên sinh ngài nói xem?
-Sách này đều là do ngài viết, vậy thì ngài có thể đọc lại một lần được không?
Sắc mặt giáo viên Linh Tú lúc này lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Nhìn chằm chằm vào chỗ Phương Thốn, trong ánh mắt cứ như là có đinh vậy.
Mà hắn lại thản nhiên nhìn nàng ta, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có chút hoang mang nào.
Toàn bộ học sinh của Nguyên Chấp Đình lúc này cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Còn dám chơi thế luôn?
Nhưng mà quãng thời gian năm ngày, thực ra thì cũng không biết đã đọc thuộc được bao nhiêu tập tính của các loại linh trùng quái thú phức tạp, cổ quái kỳ lạ trong đống rối rắm đó. Rồi còn đọc thuộc hết toàn bộ thủ đoạn ngự chế, các loại bút ký pháp môn, nhất là hai ngày đi vào trong núi đó, đã tự tay giết chết một con lão yêu, còn có chuyện phát hiện đan tà khi đi cùng với nhóm học sinh của liên đoàn Nam Sơn Minh, thực sự làm cho người khác giật mình.
Mà sau khi mình đọc thuộc xong, lại còn dám chất vấn tiên sinh, thực sự đã làm cho đám học sinh kinh ngạc.
Giáo viên Linh Tú không trả lời lại Phương Thốn, nhưng từ sắc mặt và ánh mắt của giáo viên Linh Tú, tất cả học sinh đều nhận ra được, mấy câu nói của Phương Thốn đã chọc trúng nỗi đau của nàng ta, sách này này là do nàng ta tự tay viết, nhưng mà có thể đọc thuộc được cả cuốn sổ như vậy lại là một chuyện khác rồi.
Phương Thốn yên lặng đợi một lát, thấy giáo viên Linh Tú không có ý muốn hỏi mình, liền bỏ quyển sách xuống, chắp tay xin cáo lui.
Hắn biết rõ, hắn nhắc đến chuyện này, chắc giáo viên Linh Tú cũng không hỏi lại mình nữa đâu.
Thật sự muốn kiểm tra thì hắn cũng rất phiền phức, vì thực ra hắn còn chưa đọc thuộc nữa…
Mặc dù hôm nay mình đã lời hơn 10.000 công đức, nhưng cũng không thể tùy tiện lãng phí đi được…
Nhưng mà làm cách này, lại có thể xem được còn ai dám ép mình đọc thuộc nữa…


Bước chân nhẹ nhàng, Phương Thốn đeo cặp sách trên lưng, đi đến chỗ Lam Sương Đình đã nghe ngóng từ trước, lúc đi vào trong đình thì thấy học sinh ở trong đình đang yên lặng học bài, còn có người ngồi tụm lại một chút, giọng nói rì rầm thảo luận, bầu không khí thanh tĩnh, rồi họ lại có chút kinh ngạc, ánh mắt của họ liền dồn về phía bên này…
-Xin chào tiên sinh…
Phương Thốn đeo cặp sách, khẽ hành lễ về phía Lam Sương tiên sinh.
Lam Sương tiên sinh đang lười nhác ngồi ở bàn đầu tiên cầm một quyển sách trong tay để đọc, nhìn thấy Phương Thốn đi đến thì không nhịn được mà nở nụ cười, cười khẽ, chỉ vào Phương Thốn nói:
-Là ngươi à…
Nhưng lại không nói cái khác, chỉ khoát tay áo nói:
-Ngồi xuống đi!
Vốn tưởng Lam Sương tiên sinh sẽ nói thêm gì đó với mình, nhưng vừa nghĩ một lát liền cảm giác đây mới là cách làm đúng đắn.
Vì vậy Phương Thốn cũng nở nụ cười, hành lễ với Lam Sương tiên sinh, bước vào trong đình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất