Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 116. Khách không mời mà đến (2)

Chương 116. Khách không mời mà đến (2)


Người ta tới bái phỏng là một chuyện.
Giữ người ta ở lại ăn cơm lại là một chuyện khác.
Nhưng không ngờ Mạnh Tri Tuyết nghe vậy lại hơi ngượng ngùng buông chén trà xuống nói:
-Như vậy chỉ sợ sẽ quấy rầy bá phụ bá mẫu!
Phương lão gia tử và Phương phu nhân vui mừng vội nói:
-Không quấy rầy không quấy rầy!
Nói rồi luôn miệng dặn dò nha hoàn của Phương gia xuống nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị một bàn tiệc.
Không thể tùy tiện chuẩn bị, những thứ bình thường Phương gia không nỡ ăn đều được bưng lên.
Toàn bộ quá trình Phương Thốn phát hiện bản thân hoàn toàn không có chỗ để nói chuyện, chưa kể đến việc khuỷu tay của Phương lão gia và Phương phu ngoặt ra bên ngoài, nhiệt tình mời Mạnh Tri Tuyết ngồi xuống, thậm chí quản gia và nha hoàn ở trong phủ thế mà cũng có dáng vẻ vui mừng chạy trước chạy sau, có người chạy tới nha bếp ba chuyến dặn dò nữ đầu bếp nên làm cái gì và không nên làm cái gì, có người kéo nha hoàn của Mạnh Tri Tuyết đi vào ngồi ở phòng bên cạnh.
Lúc ăn cơm cũng vậy, đừng nói Phương Thốn trở thành người không được ai chăm sóc, thậm chí tiểu hồ nữ vừa mới được cưng chiều cũng mất thế… Chẳng qua nàng ta thông minh hơn Phương Thốn nên không ở lại trên bàn để chịu tội, vừa thấy Mạnh Tri Tuyết dường như đã nhớ tới kiếm khí kinh người bay tới lúc nàng ta ở ngoài miếu, nàng ta không ngừng lau sạch miệng chạy vào trong sân nhỏ của Phương Thốn cầm cây chổi đi quét dọn.
-A, mặc dù ta khó chịu nhưng ngươi cũng không tốt hơn…
Phương Thốn thờ ơ nhìn thấy thì cười giễu.
Đừng thấy Mạnh Tri Tuyết biểu hiện cười không ngớt, biết lễ phép thanh tao lịch sự hiền lành, nhưng đối mặt với sự dịu dàng và tốt bụng của Phương phu nhân khuyên nếm thử dăm bông của quận Kim Lăng rồi lại tới đậu hũ do nhà mình tự làm, gạo đập ở cánh đồng Tam Phân Linh của Thành Nam rồi nấu thành cháo cũng phải nếm thử? Nụ cười kia cũng kèm theo vẻ miễn cưỡng, đành phải nếm thử dưới sự nhiệt tình kia, lượng cơm mà nàng ta ăn thế nhưng còn nhiều hơn so với bình thường.
-Bá phụ bá mẫu ban tặng, bản thân không thể không nếm…
-Ánh mắt của bá phụ bá mẫu tất nhiên là vô cùng tốt…
-A, từ trước đến nay lượng ăn của vãn bối rất ít…
-Vậy vãn bối lại nếm một miếng nữa…
-Vãn bối không ăn được nữa, thật sự không ăn được nữa…
-…
-…
Phương Thốn tự mình ăn hết một chén cơm, ăn mấy đũa thức ăn rồi vẫn luôn ngồi đó mỉm cười nhìn Mạnh Tri Tuyết bị lão đầu và lão thái thái nhà mình bắt nạt, vô cùng sung sướng khi thấy cảnh tượng náo nhiệt này, tâm tư bị quấy rầy bởi sự mạo muội này cũng biến mất ngay lập tức.
Không dễ gì mới có thể vượt qua bữa cơm này Phương lão gia tử và phu nhân lại nhiệt tình mời uống trà, rốt cuộc Mạnh Tri Tuyết cũng cảm thấy hơi sợ hãi vội vàng cười nói:
-Trà cứ thong thả uống, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, trong tay cháu gái cũng có một ít trà ngon được hái ở trong núi Vân Vụ, lúc nào về đến nhà vãn bối sẽ đưa đến cho bá phụ bá mẫu nhấm nháp, ngày hôm nay sắc trời đã tối cháu gái nói chuyện với Phương nhị công tử một chút sau đó phải trở về…
-Nói chuyện?
Phương lão gia tử và phu nhân liếc nhìn nhau rồi vội nói:
-Được…
-Mời Phương nhị công tử…
Mạnh Tri Tuyết nhìn chằm chằm Phương Thốn khẽ cười rồi mời:
-Công tử dẫn ta đi xem vườn hoa trong Phương phủ được không?
-Đi thôi!
Phương Thốn đứng dậy đi ở phía trước, bỗng nhiên không nhịn được bật cười.
Mạnh Tri Tuyết cười với Phương lão gia tử và phu nhân, lúc xoay người lại thì nhìn chằm chằm bóng lưng của Phương Thốn mím chặt môi.
-Ôi, vẫn là lão nhị có bản lĩnh, lúc này mới vào thư viện có mấy ngày mà con gái nhà người ta đã tìm tới nhà…
Phương lão gia tử và phu nhân nhìn Phương Thốn với Mạnh Tri Tuyết một trước một sau chậm rãi bước về phía vườn hoa với vẻ mặt an ủi, Phương phu nhân nhìn với vẻ mặt mừng vui thanh thản, vừa nói hốc mắt lại đỏ hoe:
-Lão đại không chịu hăng hái tranh giành, cả ngày chỉ lo tu hành, làm việc bận đến nỗi hơn ba mươi tuổi rồi đột nhiên ra đi, không để lại một đứa con trai hay con gái nào…
-Bà nói những điều này làm gì?
Phương lão gia tử thở dài:
-Chỉ có điều hơi đáng tiếc, Mạnh tiểu thư ở trong thư viện rất giỏi lại là cháu gái của thành thủ, nếu như là lúc trước kết duyên với Thốn Nhi nhà chúng ta thì sẽ có của ăn của để, nhưng bây giờ Thốn Nhi nhà chúng ta kết duyên với người ta, vậy…
Phương phu nhân khịt mũi nói:
-Cũng có của ăn của để!
-Được được được, có của ăn của để…
Phương lão gia tử đành phải thuận theo, cảm khái nói:
-Nhưng mà Thốn Nhi nhà chúng ta thực sự giống ta lúc còn trẻ…
Phương phu nhân lườm ông ta:
-Lúc ông còn trẻ chỉ là một đầu bếp sao có thể so với Thốn Nhi nhà chúng ta? Lúc ấy cũng chỉ có ta bị ông dỗ!
Phương lão gia tử không dám cãi lại, trong lòng suy nghĩ:
-Lúc còn trẻ không phải bà cũng hấp bánh bao sao…
-Cơm cũng ăn xong, người cũng đã gặp, không biết Mạnh tiên tử tới còn có chuyện gì quan trọng?
Hoa như ngọc, trăng như gương, gió mát phất qua chuông dưới mái hiên. Bởi vì năm đó Phương Xích tiên sư đã nói Phương gia không thể làm thế gia bá đạo giàu có, cho nên thực ra Phương phủ cũng không lớn, nhưng vẫn là ngũ tiến tam xuất, cũng có một hoa viên, chỉ chừng nửa mẫu mà thôi. Tuy nhiên trước đây bị Phương Thốn thay đổi cho tinh xảo trong lúc rãnh rỗi, nên đi qua đây tự nhiên mà mùi hoa nức mũi, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Chậm rãi đi mấy bước, Phương Thốn liếc mắt, hù dọa đám nha hoàn đang nấp sau cái cây mà nhìn trộm, rồi xoay người nói với Mạnh Tri Tuyết.
-Ta có chuyện gì, lẽ nào ngươi còn không biết?
Mạnh Tri Tuyết chậm rãi đi theo phía sau Phương Thốn, nghe vậy đứng ở dưới một gốc cây hoa, bóng cây rơi đổ lên mặt của nàng. Dưới ánh trăng, đôi má đẹp như ngọc, nàng bình tĩnh nhìn Phương Thốn, nói:
-Lúc ở thư viện, vì sao ngươi tránh ta?
Phương Thốn bất đắc dĩ:
-Sao biết ta tránh ngươi mà còn muốn đuổi đến nhà?
-Lại thừa nhận à?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất