Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 117. Một cái công đạo

Chương 117. Một cái công đạo


Mạnh Tri Tuyết tức giận đến mức mặt đều căng lên. Dáng dấp nàng ta ngày thường lãnh đạm, thân phận lại cao, mấu chốt là thiên tư hoàn hảo, bình thường dù là ở thư viện hay là đang bên ngoài luôn có người đối đãi đặc biệt với nàng ta, thậm chí không có suy nghĩ xấu xa, chỉ là một loại ngước nhìn cùng thân cận trời sinh. Dù nàng ta nói lời gì đều sẽ có người giúp đỡ, kiểu xa lánh và trêu chọc này thật sự là lần đầu tiên.
Tuy nhiên mặc dù trong lòng cảm thấy hơi không quen, nhưng mình cũng hiểu rõ, Phương Thốn thật sự có vẻ không muốn dỗ dành mình nên lửa giận cũng biến mất, nàng khẽ thở dài một tiếng, nói:
-Thư viện cùng huyện phủ bên kia, chém yêu ma Hùng Lĩnh cùng Xích Sa Lĩnh, trấn an lưu dân bách tính, việc này coi như xong rồi, đã đưa hồ sơ cho Cửu Tiên Tông cùng quận Thanh Giang, việc này cũng giống như vậy!
-Cái này không tốt sao?
Phương Thốn nhẹ giọng cười cười nói:
-Hai mạch của yêu tộc bị cắt, một mạch của yêu tộc chạy thoát. Xung quanh Liễu Hồ thanh tĩnh trong chốc lát, dân chúng trong núi vui vẻ, các thế gia bạch kiểm linh thảo tư nguyên trong núi vui vẻ, mà thấy việc luyện nhân đan sấm rền gió cuốn tra ra kết quả nhanh như vậy, cả quận Thanh Giang cùng Cửu Tiên Tông cũng rất vui vẻ, kết quả tất cả đều vui vẻ như thế, ngươi còn chưa hài lòng?
-Làm sao có thể hài lòng?
Mạnh Tri Tuyết nghe lời hắn nói, thần sắc hơi lộ ra vẻ buồn bã, một lát sau, nàng ta mới nói:
-Nói trảm yêu trừ ma cái gì, chỉ là đang tiêu trừ chứng cứ phạm tội mà thôi, không phải là bởi vì điều tra việc này, ta cũng không biết trong thành Liễu Hồ này, người lui tới cùng yêu ma, giao dịch yêu đan có nhiều như vậy, hầu như sắp trở thành trên mặt nổi rồi, nghĩ như thế, không hổ là có rất nhiều yêu ma như vậy dám hoành hành hại người ở trong thành…
Phương Thốn nghe nàng ta nói, khẽ gật đầu.
Trước ở trong phủ thành thủ đã nghe Mạnh Tri Tuyết đề cập đến vấn đề này, còn làm mọi người không vui. Tuy nhiên, mặc dù mình không điều tra sâu vấn đề này, nhưng đã sớm phát giác ra sự tình yêu ma vào trong thành có mờ ám, tựa như cô nương Tiểu Thanh Mộng ở Lưu Nguyệt Lầu lúc trước không phải là một yêu thân mà còn quang minh chính đại chạy tới lầu ăn nên làm ra sao, lại còn kim tử!
Ở thành Liễu Hồ nhiều luyện khí sĩ soi mói như vậy, nếu không có mờ ám, đó mới là lạ.
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn lại cười khẽ một tiếng, nói:
-Dù như thế nào, việc yêu đan này cũng sẽ yên tĩnh một đợt, núi yêu ma rõ ràng đã sạch sẽ, tốt xấu gì cũng coi như là nhóm luyện khí sĩ này tự mình làm chuyện tốt?
-Phương nhị công tử muốn như vậy thật?
Mạnh Tri Tuyết xoay người lại, chăm chú nhìn Phương Thốn.
Phương Thốn gật đầu:
-Đúng!
Mạnh Tri Tuyết đón lấy thái độ thản nhiên của Phương Thốn, còn mình hơi mất tự nhiên.
Nàng ta cúi thấp đầu nhỏ, một lát sau mới nói:
-Coi như việc yêu đan tạm giải quyết xong, nhưng việc luyện nhân đan tà ác chưa bắt được!
Phương Thốn không đáp, chỉ là nở nụ cười "Ha ha thật thấp."
Mà giọng Mạnh Tri Tuyết giống như là hơi chần chờ:
-Ngươi… Có thể giúp ta hay không?
Phương Thốn nói:
-Không thể!
-Ngươi…
Phương Thốn xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Mạnh Tri Tuyết ở dưới ánh trăng, như một thân tiểu mỹ nhân được tạc bằng bạch ngọc.
Nàng ta mím khóe miệng, nghiêm túc nhìn Phương Thốn với ánh mắt trong suốt, trong lòng phàm là có quỷ cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt của nàng ta.
Trong lòng Phương Thốn có quỷ, nhưng Phương Thốn rất thản nhiên nhìn nàng ta.
Mạnh Tri Tuyết hiển nhiên không nghĩ tới Phương Thốn sẽ dứt khoát từ chối mình như vậy, nên thần tình hơi ngoài ý muốn, càng hơi mất mát.
-Cái gì cũng không tốt cho ai, tại sao ngươi lại liều chết như vậy?
Phương Thốn thở dài, nói:
-Thư viện cùng thành thủ cũng không phải thật sự không muốn tìm ra người luyện đan, chỉ là, nếu đối phương dám làm yêu tà môn đạo cỡ này, lại còn lưu loát, thì sao dễ dàng điều tra ra như vậy? Hơn nữa, lúc đó việc luyện nhân đan đã làm bách tính khủng hoảng, chuyện bị làm lớn, giả sử thư viện cùng thành thủ không vui giết yêu ma này, dù có người chịu tội thay, nhưng việc này mà truyền vào trong tai quận Thanh Giang cùng Cửu Tiên Tông, bị trách tội xuống, ngươi cảm thấy thư viện cùng thành thủ sẽ nguyện ý ăn vị đắng này?
Mạnh Tri Tuyết không nghĩ tới, Phương Thốn sẽ nói vậy, sau khi ngẩn ra, nàng ta hơi giận nói:
-Việc luyện nhân đan vốn là xuất hiện ở thành Liễu Hồ, chính là do họ cai trị, bây giờ bọn họ không tìm ra yêu nhân luyện nhân đan, dù chịu quở trách cũng là xứng đáng, khi nào thành mượn cớ gánh tội thay bọn họ giết yêu ma? Lần này bọn họ dọn dẹp yêu ma ở Nam Sơn, cố nhiên là chuyện tốt nhất, nhưng nhân tiêu luyện nhân đan là chuyện ác nhất thế gian, cũng tuyệt đối không thể cứ như thế mà buông tha, tùy ý để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật…
-Chuyện ác nhất thế gian sao?
Phương Thốn ngưng thần một chút, bỗng nhiên cười nhạt nói:
-Kỳ thực cũng không thể coi là như vậy, hắn bắt hơn ba trăm bách tính luyện đan, quả thực tội ác tày trời, nhưng việc luyện nhân đan này chỉ là bởi vì bản chất tà ác, mới không được luyện khí sĩ nhận. Mà trên thực tế, những người sống ở những nơi cố định và chết vì đói rét mỗi ngày so với những người bị lũ yêu ma kia giết, thân thể của họ ngày càng suy yếu, cuối cùng suy sụp và chết không biết bao nhiêu người, thì luyện nhân đan chôn vùi những người dân này có thể cao hơn?
Mạnh Tri Tuyết choáng váng ở giữa sân, lẳng lặng nhìn Phương Thốn, không nói được một lời.
Phương Thốn cũng lặng lặng nhìn nàng ta, nhẹ giọng nói:
-Bây giờ, thành thủ thỏa mãn, thư viện thỏa mãn, bách tính thỏa mãn, tà tu luyện nhân đan cũng phí công, Mạnh tiên tử đã nhận được đủ lời khen ngợi, danh tiếng và phần thưởng phong phú, nếu ngươi còn chưa hài lòng thì cũng đừng gây khó dễ vào lúc này, chỉ sợ là cuối cùng sẽ chọc cho tất cả mọi người không hài lòng, khó có thể chứa chấp ngươi!
-Ngươi nói thật?
Mạnh Tri Tuyết trầm mặc một hồi lâu, mới lạnh lùng mở miệng hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất