Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 118. Nhân đan lão tiêu

Chương 118. Nhân đan lão tiêu


Phương Thốn xoay người lại, nhìn thẳng nàng ta, hai tay áo nhẹ nhàng đặt ở sau lưng.
Mạnh Tri Tuyết cảm thấy ánh mắt của hắn rất sáng, nhìn thẳng vào hắn như là đã qua suy nghĩ rất thận trọng, nhẹ giọng nói mỗi chữ mỗi câu:
-Ta suy tính không cần người khác cho phép, không cần bọn họ có hài lòng hay không, càng không phải là vì danh tiếng!
-Ta chỉ vì trảm yêu trừ ma!
-Chỉ vì công đạo cho bách tính Du Tiền trấn!
-…
-…
Nghe lời của nàng ta, Phương Thốn nhìn ánh mắt của nàng ta, trong chốc lát trở nên hơi sẵng giọng.
Nhưng hồi lâu sau, lại dần dần chậm lại.
-Đã là như thế, ngươi đi trảm yêu trừ ma thì tốt rồi, hà tất phải tới hỏi ta?
Hắn cười, giơ giơ tay áo, nói:
-Nam Sơn ngươi nhân tài đông đúc, bớt một người như ta cũng không ít…
Mạnh Tri Tuyết trầm mặc cực kỳ lâu, tựa hồ hơi khó để mở miệng.
Mà Phương Thốn bình tĩnh nhìn nàng ta, như là đã quyết định.
Chỉ là không nghĩ tới, Mạnh Tri Tuyết trầm mặc một hồi xong, bỗng nhiên nói:
-Phương nhị công tử, ngươi có cảm thấy ta rất ngu hay không?
Phương Thốn hơi tức cười, sau đó chỉ cười cười.
Mạnh Tri Tuyết trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói:
-Kỳ thực ngươi không cần phải nói ta cũng biết, quá nhiều người mặt ngoài mời ta, phía sau lại xem thường, nhưng ta thấy chuyện mình làm hữu dụng, tựa như lệnh huynh. Năm đó trường kiếm của hắn vào Nam Sơn, chém hổ yêu, làm cho lão viện chủ thoái vị, tuy được khen là nghĩa cử, nhưng cũng có người nói hắn không kính trọng sư trưởng, có người nói hắn làm như vậy tuy khiến mình có danh tiếng, nhưng trên thực tế, tất cả đều chưa từng thay đổi, thành Liễu Hồ vẫn có vô số yêu đan…
Thần sắc Phương Thốn lạnh đi, hắn không ngắt lời Mạnh Tri Tuyết, đơn giản là nàng ta nói thật.
-Nhưng trên thực tế, thật sự như thế sao?
Mà Mạnh Tri Tuyết cắn môi một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thốn:
-Mặc dù ta nhỏ tuổi, nhưng đã xem một ít sách vở, thực ra ở thành Liễu Hồ năm đó, việc yêu đan này rõ ràng là giao dịch, hầu như người nuôi dưỡng yêu loại là giúp mình luyện chế yêu đan, tuy có luật lệnh cấm nhưng không ai để ở trong lòng, chỉ coi như chuyện rất bình thường, là vì trường kiếm của lệnh huynh chạy ra Nam Sơn chém đầu hổ, bức lui lão viện chủ của thư viện, lúc này mới giết gà dọa khỉ, điều này khiến việc giao dịch yêu đan ở thành Liễu Hồ mới không còn tràn lan, trở nên không ai dám làm…
Nàng ta vừa nói chuyện, vừa ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía Phương Thốn:
-Cho nên, việc này làm vẫn hữu dụng!
Phương Thốn dựa vào lan can bên bờ hồ nước, lẳng lặng nhìn nàng ta.
Qua một lát, hắn mới nhẹ nhàng thở dài, nói:
-Có lẽ hữu dụng, nhưng với khả năng của mình thì ta đây có thể giúp các ngươi được gì đây?
Mạnh Tri Tuyết trầm mặc một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Thốn nói:
-Thật sao?
Chợt thấy nàng ta cười, Phương Thốn không khỏi hơi ngẩn ra.
Mạnh Tri Tuyết ngẩng đầu nhìn Phương Thốn, chăm chú hỏi:
-Trước đây lúc bị trộm cướp, người cứu chúng ta là ai?
Phương Thốn không nghĩ tới nàng ta lại hỏi cái này, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
-Sao ta đây có thể biết được?
-Thật không?
Mạnh Tri Tuyết nhìn hắn, khóe miệng lại tựa như lộ ra vẻ đắc ý không dễ dàng phát giác, nói:
-Lúc đó rốt cuộc ai đã cứu chúng ta, chúng ta không thể nào biết được, dù là thành thủ và tiên sinh thư viện cũng không có công phu đi kiểm tra việc này trong chốc lát, nhưng ta đã vận dụng một ít thủ đoạn, lại gặp được phỉ đạo trong trại, thi thể bị người ta giết, thương thế của bọn họ rất đặc biệt, là bị cắt ra bởi một thanh kiếm hẹp dài và sắc bén, trong thành Liễu Hồ có không ít luyện khí sĩ, cũng không ít hiệp khách, nhưng người dùng loại binh khí này lại không nhiều…
Vừa nói, nàng ta vừa đi hai bước về phía Phương Thốn, thần sắc như cười như không nói:
-Mà nếu ta nhớ không lầm, ban đầu lúc Phương nhị công tử xông vào hậu sơn của thư viện, đã từng sử dụng một thanh nhuyễn kiếm, giấu ở trong chiếc ô cũ của ngươi, có thể cho ta mượn xem một chút hay không?
-Hả?
Phương Thốn chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết với ánh mắt hơi cổ quái.
Vào lúc này, nét mặt Mạnh Tri Tuyết lộ ra nụ cười nhàn nhạt, làm như ngay cả ánh trăng đều sánh không bằng, nàng ta khẽ cười, lại nói:
-Mà Thân Thời Minh, hắn vốn ỷ vào gia thế cùng thân phận học sinh thư viện mà hoành hành ngang ngược ở thành Liễu Hồ, nhưng sau một hồi náo loạn với Phương Thốn công tử lại thay đổi tính tình, không những không gây chuyện thị phi, mà ngay cả người khác kêu hắn đi trợ uy gây họa hắn cũng từ chối. Cây búa của Phương nhị công tử còn tốt hơn cả ngàn lời khuyên bảo…
-Người bên ngoài nói Phương nhị công tử, phần nhiều là nói ngươi tiêu tiền như nước, lang thang đầu đường, tìm sơ hở đánh người, nhưng chỉ cần hỏi cẩn thận, lại thấy lúc Phương nhị công tử tiêu tiền như nước, lúc ngươi tung tiền ra khi có người cần, lúc Phương nhị công tử tìm sơ hở đánh người, lại thường thường là lúc đối phương hoành hành, cho dù là Phương nhị công tử không để ý ánh mắt người bên ngoài, mang con hồ ly nhỏ về phủ kia…
Mạnh Tri Tuyết nói, nhưng lại dừng lại, rồi nói tiếp:
-Ngươi cũng chỉ là để nàng đặt ở bên cạnh phụ mẫu nuôi mà thôi…
-Nhưng thương tiếc một cái mạng nhỏ, lại bị người ta nói xấu xa như vậy…
-…
-…
-Phương Thốn công tử…
Mạnh Tri Tuyết nói rất nhiều, cuối cùng cũng ngậm miệng, nghiêm túc nói với Phương Thốn:
-Ta tới tìm ngươi, không phải là bởi vì ngươi là đệ đệ ai, mà là bởi vì ngươi vốn là một người như vậy, những chuyện ngươi làm, còn nhiều hơn chúng ta…
-Ta biết, thoạt nhìn ngươi không để bụng, nhưng ngươi không muốn buông tha yêu tà làm hại hơn bất kỳ ai khác!
-Cho nên, ta mới tìm đến ngươi!
-…
-…
Đón lấy con mắt tỏa sáng như sao của Mạnh Tri Tuyết, Phương Thốn không nói gì.
Hắn cũng thực sự không biết ở trong đầu nữ nhân này coi mình thành bộ dáng gì nữa.
Hơi dừng lại một chút, hắn bỗng nhiên nói:
-Làm sao ngươi làm được chuyện vết thương trên thi thể ở chỗ cường hào do kiếm gây ra?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất