Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 123. Ông chủ quán trà

Chương 123. Ông chủ quán trà


Phương Thốn đánh gãy lời nói của nàng, thở dài:
-Ngươi nói xem, ôn dịch như vậy sẽ cướp đi tánh mạng của biết bao thường bá tánh, bọn họ còn lợi hại gấp mười lần, gấp trăm lần so với những yêu nhân luyện đan, chết như vậy chẳng phải là lãng phí sao, nếu biết sớm như thế, đưa những người sẽ chết bởi ôn dịch cho bọn họ luyện đan, cũng không tính là lãng phí…
-Ngươi…
Mạnh Tri Tuyết nghe Phương Thốn nói như thế, ngẩn người, lông tóc dựng ngược.
-Phương nhị công tử, tánh mệnh bá tánh không phải là mệnh sao?
Nàng căm giận nói:
-Ngươi nói chuyện, thật sự là…
Khi nàng nói chuyện, mặt đầy phẫn nộ, chuẩn bị rời đi.
Phương Thốn ở phía sau nàng, cười đếm.
-Một!
-Hai!
-Ba!
-…
-…
Mạnh Tri Tuyết mới vừa bị chọc giận, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, nàng dịch người tới.
Nàng khó tin, ngây ngốc nhìn Phương Thốn nói:
-Cái này… không thể nào?
Phương Thốn nhàn nhạt cười.
Mạnh Tri Tuyết vội vàng rời đi, gần đây nàng còn nhiều chuyện phải lo.
Phương Thốn biết nàng đã hiểu những gì mình ám chỉ, sợ là chạy suốt đêm đến Thành Bắc, nơi ôn khí hoành hành.
Hắn chậm rãi xoay người lại, ánh trăng chiếu lên mặt, thần sắc lạnh lùng…
Yêu tà hại người, đúng là không từ thủ đoạn…
Vốn dĩ Phương Thốn cho rằng, sau khi hắn ta dùng người để luyện đan bị bắt được ở Nam Sơn thì sẽ ẩn cư một thời gian, không ngờ, hắn quay lại nhanh như vậy, muốn dùng người để luyện đan, khó nhất là lúc bắt người, tuy bá tánh ở thành Liễu Hồ nhiều, mất một hai hay ba năm người không phải là vấn đề gì lớn, nhưng muốn dùng một lò người để luyện đan thì trong một thời gian ngắn cần phải có hai ba trăm xác người, vậy làm sao để vẹn cả đôi đường? Vừa tránh được tai mắt của người khác vừa đủ nguyên liệu luyện đan?
Còn gì tốt hơn là cháy nhà hôi của? Trận ôn dịch xảy ra đột ngột như vậy vừa vặn có thể che mắt người khác?
Với thời điểm hiện tại, thời tiết đang vào đỉnh điểm của mùa hè, nắng nóng oi bức, vô cùng thuận lợi cho vi khuẩn phát triển, sẽ gây tử vong cho rất nhiều người!
Đáng sợ nhất không phải là người chết, mà là nỗi sợ trong lòng bá tánh, bọn họ sẽ hoảng sợ rồi xuất hiện sự hỗn loạn, thậm chí là dời đồ rời đi, nếu hắn ta nhân cơ hội này bắt ba năm trăm người thì sao có thể bị phát hiện?
Dùng người để luyện đan là một việc làm rất ác độc, nhưng tại sao bọn họ vẫn lựa chọn cách làm này mà không tiếc hại chết hàng vạn bá tánh?
Phương Thốn có ký ức của kiếp trước, hắn đã gặp nhiều chuyện kỳ quái, nhưng vẫn không tránh khỏi tức giận.
Đạo pháp này là như thế nào?
Mà mạng người không đáng một xu?


Rời khỏi hoa viên, Phương Thốn tìm lão Hoàng quản gia, phân phó:
-Ngày mai ông đi mua nhiều dược liệu một chút, nếu không đủ thì lấy Luyện Khí Đan mà ta mua lúc trước, tìm dược sư viết một phương thuốc, rồi lại tìm một vài người, đi đến Thành Bắc, nơi xảy ra nạn dịch, cắm một cái lều trại, phát nước thuốc cho những lưu dân bá tánh, Phương gia chúng ta thay mặt thành Liễu Hồ làm từ thiện, không thể không lộ mặt!
Lão Hoàng quản gia lập tức minh bạch dụng ý của Phương Thốn, vội vội vàng vàng đi làm, bất luận là đại công tử trước khi chết hay sau khi chết, phàm là ôn dịch hoặc hạn hán, Phương gia đều có phản ứng cực nhanh, những việc này cũng đã sớm được chuẩn bị tốt.
Ngày thứ hai tới thư viện, Phương Thốn trực tiếp nói với Lam Sương tiên sinh ngọn nguồn mọi chuyện, Lam Sương tiên sinh thống khoái đáp ứng, nhìn hết một lượt học sinh trong đình thì thấy thiếu vài người, mỗi khi xuất hiện đại nạn, thư viện sẽ cổ vũ các học sinh hành y cứu người, đương nhiên, không phải ai cũng đi, chỉ có một số lượng học sinh nhất định nào đó mà thôi.
Trưa hôm đó, Phương gia dựng lều, lão Hoàng quản gia chẳng những mời lang trung khám bệnh, sắc thuốc phân phát, mà còn phát cháo cho dân đói, chẳng qua, trong lúc bối rối khó tránh khỏi sai sót mà bị mọi người oán giận vài câu, hiện giờ dược liệu tương đối hiếm, tất cả đều bị những người có lòng dạ hiểm độc mua hết, bên ngoài không đủ số lượng để nhập hàng, chỉ có thể bán thuốc còn trữ trong kho, nhất thời giá dược liệu bị đẩy lên cao ngất ngưởng.
Những phương thuốc này đã bị bọn họ tranh thủ kiếm bốn năm ngàn lượng bạc!
Phi!
Thành thủ cũng không thèm quan tâm!
Phương Thốn chỉ cười, không bày tỏ ý kiến.
Sau khi hắn đi tới nơi xảy ra ôn dịch, nhìn xung quanh, tâm sinh thê lương, chỉ trong vòng vài dặm, nơi nơi đều là một mảnh ảm đạm, ôn khí nặng nề, ôn dịch cũng không quá nặng nhưng những người nhiễm bệnh có dấu hiệu tứ chi nặng nề, sốt nóng lạnh, tiêu chảy, không phải ai cũng có thể bảo toàn tánh mạng, chẳng qua, đối với bá tánh mà nói, một người nhiễm bệnh sẽ không thể lao động, dẫn đến thiếu tiền, thực phẩm, một khi trong gia đình có người nhà ngã xuống, kết cục chẳng khác gì tìm đường xuống địa phủ là mấy.
Hiện giờ, thành Liễu Hồ còn yên ổn náo nhiệt, bọn họ ăn, uống, vui đùa rộn ràng, đâu ai biết được rằng ở ngoài thành, nơi lưu dân tụ tập, có biết bao nhiêu người bệnh chết, từng đợt thi thể được xe đưa đến nghĩa trang, hoặc trực tiếp ném vào bãi tha ma, chôn cũng không chôn, để cho chó hoang mèo hoang ăn xác chết.
Có rất nhiều bá tánh thấy tình hình không ổn, lập tức dẫn vợ con đi đến vùng khác trốn hoặc là đi vào sâu trong núi, chẳng qua, bọn họ sống chết như thế nào không ai biết được, vì xung quanh có rất nhiều động vật nguy hiểm như hổ tinh, xà tinh, hồ ly tinh rình mồi, bọn họ bị rơi vào thế ở không được mà đi cũng chẳng xong.
Phương Thốn đi tới đây thấy không ít lang trung ở thành Liễu Hồ được mời đến, hoặc là thế gia thân hào cho gia phó gia nô tới, phân phát nước thuốc, cứu trị bá tánh, cũng có bóng dáng của một số học sinh thư viện trộn lẫn trong đó, nhưng cũng không xua tan được tử khí nặng nề ở đây.
Phương nhị công tử tới, tất nhiên hắn sẽ không chọn nơi đang chịu ảnh hưởng dịch nhiều nhất, hắn đi dạo một vòng rồi ngồi xe ngựa trở về, cũng không quay lại Phương phủ, mà là đi tới một quán trà trên một con hẻm nhỏ ở ngoài thành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất