Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 124. Ông chủ quán trà (2)

Chương 124. Ông chủ quán trà (2)


Quán trà không lớn, chỉ có một gian nhà tranh nho nhỏ, bên ngoài dựng lá để che nắng che mưa, bên trong bày biện những ván gỗ thô dùng làm bàn, bên cạnh là mấy băng ghế dài, nơi đây bán những loại trà được trồng ở nông thôn, điểm tâm thô ráp, khách ở đây chủ yếu là lữ khách phương xa đến dừng chân nghỉ tạm, xung quanh cỏ dại mọc um tùm tạo thành cảnh sắc thanh u mà tĩnh mịch.
Ông chủ quán trà thoạt nhìn là một nam tử vừa vặn ba mươi tuổi, bộ dáng thanh lịch mà lạnh lùng.
Ông ta không giống với những ông chủ ở quán trà nông thôn khác đắp khăn lau bàn lên vai, chạy tới chạy lui hầu hạ, mà là mặc một bộ đồ nhìn thì bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là một bộ trường bào màu đen được cắt may cực kỳ vừa người, tóc được vuốt chỉnh tề sang hai bên, vấn tóc buộc gọn gàng trên đỉnh đầu.
Lúc này, ông ta đang nằm trên một ghế dựa sạch sẽ được làm bằng tre nhắm mắt dưỡng thần, bên chân ông có một con tiểu miêu đang gây chuyện với một con tiểu cẩu.
-Ông chủ, trà!
Phương Thốn chọn một băng ghế sạch sẽ ngồi xuống, gõ bàn kêu lên.
Ông chủ mở mắt, chậm rì rì đứng lên, rót cho Phương Thốn một ấm trà, nhẹ nhàng đặt trước người hắn rồi quay trở về nghỉ ngơi, nếu để ý kỹ sẽ thấy, mười ngón tay thon dài hữu lực của ông ta được cắt dũa móng cực kỳ sạch sẽ.
Phương Thốn tự rót một chén trà nhỏ rồi uống, nước trà đã lạnh, hắn cũng không thèm để tâm.
Tuy hắn ngồi trong quán trà bên này, nhưng thật ra hắn có thể nhìn cận cảnh cảnh tượng ôn dịch bên kia, bá tánh nhiễm ôn khí ngồi đầy đường, hai mắt vô thần chờ chết, một vài người bận rộn đi lại, hắn tinh tế nhìn một lúc lâu thì thấy được mấy thân ảnh của liên đoàn Nam Sơn Minh, như đang giúp đỡ bá tánh chữa bệnh, nhưng nhìn kỹ thì mỗi người bọn họ đều cảnh giác nhìn xung quanh, như là đang đợi cái gì.
-Ngươi chỉ ngồi như vậy, sợ là không có tác dụng!
Ông chủ quán trà ngáp một cái, cũng không ngẩng đầu lên, chậm rì rì nói một câu.
Phương Thốn quay đầu lại nhìn hắn, cười nói:
-Ông chủ Tần biết ta đến đây làm gì sao?
Vị ông chủ họ Tần kia nhàn nhạt đáp:
-Trận ôn khí này là do yêu khí dẫn động, nơi nào có yêu khí, nơi đó có ngươi!
Phương Thốn cười nói:
-Hình như ông chủ Tần biết cái gì đó, có thể chỉ điểm một chút cho tại hạ không?
Ông chủ Tần mắt cũng không nâng lên, nhẹ nhàng gõ gõ vào cạnh bàn.
Phương Thốn cười khổ, than thở:
-Ông chủ Tần cái gì cũng tốt nhưng chào giá quá đắt!
Lão Tần bất động thanh sắc, dưới chân ông, con chó nhỏ đã hất con mèo lên mặt đất, chuẩn bị báo thù thì bị một chân của ông nhẹ nhàng đá vào mông, nói:
-Ta có thể cho ngươi một tin tức miễn phí, nếu thực sự có người muốn dùng người để luyện đan, vậy cần phải chú ý, sau khi đan được luyện thành công sẽ đại phóng ánh sao, hơn mười dặm đều có thể thấy được, trong vòng trăm dặm, Luyện Khí sĩ đều có thể phát hiện được!
Phương Thốn âm thầm gật đầu, nói cách khác, nếu đối phương thật sự dùng người để luyện đan, như vậy nơi luyện đan phải có đường thích hợp để đào tẩu, hoặc là giống trước kia, luyện trong núi sâu, để dễ dàng bỏ trốn, chỉ có như thế, khi đan được luyện thành công mới sẽ không bị Luyện Khí sĩ chạy tới vây xung quanh…
Sau khi trầm ngâm, hắn bỗng nhiên cười nói:
-Ông chủ Tần, ta vẫn luôn thắc mắc, cái gì ngươi cũng hiểu, vậy rốt cuộc ngươi làm gì?
Vị ông chủ Tần kia nhàn nhạt đáp:
-Ngươi làm nhiều mối làm ăn với ta như vậy, còn không biết ta làm gì?
Phương Thốn cười nói:
-Ngươi không giống thích khách!
Ông chủ Tần nói:
-Ta không giống thích khách, cũng không được xem là thích khách chân chính!
Phương Thốn cười nói:
-Nhưng ngươi cũng không giống như một người bán trà, tuy ngươi không giống thích khách nhưng ngươi cũng không thèm che giấu thân phận của mình, chỉ mở quán trà cho có lệ… Ta rất tò mò, ngày thường ngươi sống bằng cách nào?
Ông chủ Tần không để ý đến hắn, một lát sau mới nói:
-Chỉ một mình ngươi thôi cũng đủ để ta kiếm lời!
Phương Thốn bĩu môi, quyết định không hỏi nữa.
Từ lần đầu tiên hắn phái Tiểu Thanh Liễu tìm sát thủ giúp mình trừ yêu, kết quả là vị “Sát thủ tiên sinh” ông chủ Tần này, bởi vì không hài lòng với bảng giá hắn đưa ra, tự mình chạy đến Phương phủ mặc cả, kể từ lúc đó, ông ta liền nhận mệnh, Phương nhị công tử tránh ở phía sau màn, không lộ chân dung, nhưng vẫn có thể trừ yêu, từ lúc bắt đầu, đã bại lộ…
Cho nên từ đó về sau, hắn dứt khoát không né vị ông chủ Tần này.
Hai người cùng nhau dưỡng thần, trời chiều cũng đã ngả sang hoàng hôn, một người uống trà ngắm phong cảnh, lẳng lặng ngồi một lúc lâu, một người túm thân ảnh thon gầy của một tiểu đạo đang chui vào, đúng là Tiểu Thanh Liễu, hắn hướng về phía ông chủ Tần nhỏ giọng kêu một tiếng “Sư phụ”, sau đó lại quay sang Phương Thốn nói:
-Công tử, liên đoàn Nam Sơn Minh có động tĩnh!
-Tìm được rồi?
Phương Thốn ngồi ngay ngắn, hơi hơi trầm ngâm, bỗng nhiên nhíu mày nhìn ông chủ Tần nói:
-Cái này bao nhiêu tiền?
Ông chủ Tần chơi đùa với tiểu miêu, vươn một bàn tay năm ngón.
Phương Thốn nói:
-Vị này cực kỳ lợi hại, không thể so sánh với những hồ yêu trước kia…
Ông chủ Tần bình tĩnh nói:
-Ta chào giá, một nhát kiếm là năm ngàn lượng, sẽ không có quá nhiều kiếm đâu!
Phương Thốn ngẩn ra một chút, đưa ngón tay cái rồi quay đầu rời đi.
Phương Thốn rời khỏi quán trà, ngồi trên xe ngựa màu đen, sau đó vội vàng đi về phía Tây Nam.
Phương Thốn nhấc màn xe nhìn thoáng qua trấn nhỏ ở phía trước, có một hộ nông thôn, cũng không biết là nhà lương thiện nào đứng ra phân phát nước thuốc, chữa bệnh, còn cung cấp một nồi cháo thịt to, phân cho lưu dân lang thang đi đến nơi này.
Phương Thốn chỉ cần liếc mắt một cái, liền hỏi:
-Nơi này có vấn đề gì?
Tiểu Thanh Liễu nói:
-Bẩm công tử, chỗ này thoạt nhìn thì bình thường, nhưng nhân số lại có chút kỳ quái, tiểu nhân ở chỗ này đếm trong vòng một canh giờ, lưu dân ít nhất có bảy tám chục người, nhưng rời đi cùng lưu lại nơi này lại không đủ số lượng, có khoảng bốn năm người không thấy bóng dáng, hơn nữa nếu ta nhớ không sai, những bóng dáng biến mất, đa số là nữ tử trẻ tuổi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất