Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 129. Lòng dạ quỷ quyệt (2)

Chương 129. Lòng dạ quỷ quyệt (2)


-Đám học sinh thư viện quả nhiên uy phong lớn, còn muốn giết sạch chúng ta nữa chứ…
-Ha ha, nếu không phải có phụ mẫu tốt thì có thể hơn chúng ta ở điểm nào?
-Nhất là liên đoàn Nam Sơn Minh này, nghe nói muốn học Phương Xích tiên sư kia nữa đấy…
-Ha ha, Phương Xích tiên sư đã chết rồi thì đám người các ngươi có thể học tới đâu nữa?
-Đi thôi, đi luyện nhân đan thôi…
-…
-…
Nghe những tiếng cười đó, Mạnh Tri Tuyết cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại.
Còn chúng học sinh thư viện cũng ấm ức đến cực điểm, mặt đầy phẫn nộ.
Vừa rồi xuống nước cứu người, họ bị nước bắn tung tóe cả người, lúc này ướt đẫm, càng thảm hại hơn.
Bọn họ đều là người xuất sắc trong số những học sinh của thư viện, đều là người noi theo Phương Xích tiên sư, mang lòng nhiệt huyết…
Nhưng không ai có thể ngờ, đụng phải một Thôn Hải Bang đã bị đùa giỡn xoay vòng vòng, nào có nửa điểm phong độ của các bậc thiên kiêu chi tử?
Nhưng hiện giờ, bị giội một chậu nước lạnh đã khiến họ nản lòng thoái chí.
Trong lòng thực sự quá nhiều sự không cam tâm. Nhưng có không cam tâm thế nào thì có thể làm sao. Cho tới bây giờ, trong lòng họ đều mơ hồ không rõ. Trong số họ cũng có rất nhiều người phỏng đoán. Lão Triều này có lẽ thật sự có liên quan với bên luyện nhân đan kia. Có lẽ yêu tu kia đích thực mượn ôn dịch bắt cóc rất nhiều bách tính, thậm chí có thể cảm giác được dường như lão Triều cố ý chơi bọn họ, trì hoãn thời gian của họ…
Nhưng bọn họ không có cách nào, không nghĩ được những người đó bị bắt đi đâu…
Đó là người sống sờ sờ, thậm chí là hàng chục, hàng trăm người. Chúng làm thế nào để bắt người đi?
Làm thế nào có thể bắt nhiều người đi ngay trước mắt bọn họ như thế?


Cũng vào lúc đám học sinh thư viện trong lòng đầy nghi hoặc, không biết làm sao, chỉ có thể tràn đầy sự không cam lòng nhìn chiếc thuyền lớn của Thôn Hải Bang đó đi xa thì Phương Thốn cũng đang ngồi trong thùng xe, bình tĩnh suy nghĩ vấn đề khiến người ta có chút đau đầu này…
-Có rất nhiều học sinh thư viện cùng Luyện khí sĩ thường lui tới nơi ôn khí hoành hành này để cứu chữa cho bách tính, cũng có thể xem như lắm thầy nhiều ma. Dựa vào trình độ cẩn thận của đối phương sẽ không dám thi triển thuật Nhiếp Hồn để bắt người, nếu không rất dễ bị Luyện khí sĩ khác nhìn thấu…
-Chúng gấp rút luyện lô nhân đan thứ hai thì người bắt đi cũng nhất định nhiều hơn!
-Không ngần ngại gây ra đại dịch, có nghĩa chúng đang nóng lòng sốt ruột bức bách…
-Vậy thì, chúng làm thế nào có thể bắt hàng trăm người sống đi mà không khiến người khác chú ý, lại không khiến người khác phát hiện?
-…
-…
Hắn lại nhớ tới lời của ông chủ Tần nói với mình: Khi nhân đan được luyện thành thì tinh quang bắn ra tứ phía, ánh sáng vạn dặm…
Vì vậy, nơi luyện đan của đối phương có lẽ là một nơi bí ẩn…
Đang từ từ suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt hắn khẽ động, nghĩ tới một khả năng, mày hơi giãn ra, nhìn Tiểu Thanh Liễu.
-Nhắc nhở bọn họ một chút!
Tiểu Thanh Liễu nghe lời của hắn, cũng nhất thời kinh ngạc, vội vàng chui ra thùng xe, hét lên.
-Không xong rồi, trong nghĩa trang thành Đông có người chết sống lại rồi…


Một tiếng hét lớn phá vỡ sự tĩnh lặng trong màn đêm, cũng thu hút sự chú ý của vô số người.
Bất luận là học sinh thư viện hay bang chúng Thôn Hải Bang trên thuyền đều không khỏi nao nao.
Không lâu sau, trên mặt Mạnh Tri Tuyết nhanh chóng thoáng lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng nhìn về hướng nghĩa trang.
Cũng vào lúc này, sắc mặt lão Triều đã trở nên âm trầm vô cùng, mặt đầy sát khí.
-Hỏng rồi!
-Nghĩa trang? Cái quỷ gì?
-Người chết sống lại, chẳng lẽ là có thi yêu quấy phá?
-Không thể nào, dịch bệnh hoành hành, yêu tà ẩn hiện, mà lại nháo ra thi hoạ?
Nghe thấy tiếng hét đột ngột văng vẳng trong đêm tối, đám học sinh thư viện cùng bang chúng Thôn Hải Bang xung quanh đều kinh sợ khôn cùng, nhưng đại đa số mọi người đều không kịp phản ứng, còn cho rằng lại xuất hiện tại hoạ gì rồi, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh.
Mà Mạnh Tri Tuyết lại là người đầu tiên phản ứng lại kịp trong đoàn người, bỗng nhiên hét chói tai:
-Yêu nhân ở nghĩa trang!
Lời còn chưa dứt đã không nói nổi gì thêm được nữa, thả người đạp kiếm mà đi.
Mà những học sinh thư viện khác rõ ràng đều sững sờ một hồi, sau lại có không ít người tỉnh ngộ, Vũ Thanh Ly, Nhiếp Toàn, Mộng Tình Nhi, Hạc Chân Chương đều nhao nhao biến sắc, một bên an bài cho học sinh có phép Đằng Không đủ nhanh để quay về thư viện báo tin, một bên nháo nhào đằng không bay lên, không tiếc tiêu tốn pháp lực, vội vàng đuổi theo hướng bay của Mạnh Tri Tuyết mà nhanh chóng chạy tới…
-Chết tiệt…
Mà ngay lúc này, lão Triều trong hồ cũng đã nghe được tiếng hét giống vậy, tức thì cả mặt tràn đầy sát khí, nhìn vào một màn tất cả chúng học sinh cùng xông vào nghĩa trang kia, lão ta cũng không khỏi khẽ động hai chân, liền muốn vượt qua bờ bên kia, chỉ là đến cuối cùng thì vẫn kiềm lại được.
Nhìn vào cảnh trời đêm dày đặc bên bờ bên kia, sắc mặt của lão ta cũng càng âm trầm hơn cả màu trời lúc này.
-Đại đương gia, đã xảy ra chuyện gì?
Những bang chúng khác thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì, đều tụ lại hỏi han.
-Không có chuyện gì!
Lão Triều trầm mặc thật lâu mới chậm rãi lắc đầu, sau đó lo lắng mà liếc mắt nhìn về phía bên kia một cái, thấp giọng thở than. "Những gì ta có thể làm đều đã làm hết rồi, mong chủ nhân mọi việc thuận lợi…"
Sau khi lão nói thầm trong lòng liền ra lệnh cho bang chúng gia tăng tốc độ rời khỏi nơi này sớm một chút.


-Công tử, yêu nhân kia thật sự có thể bắt người thông qua nghĩa trang kia sao?
Mà ngay tại lúc này, Tiểu Thanh Liễu cũng đã chui về xe ngựa chạy nhanh tới, thừa dịp đêm tối mà tiến đến nghĩa trang thành đông.
Đến tận lúc này hắn cũng không biết làm sao mà công tử đoán được, lại đoán được có đúng hay không.
-Chỉ có một biện pháp này thôi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất