Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 128. Lòng dạ quỷ quyệt

Chương 128. Lòng dạ quỷ quyệt


-Tên khốn đáng chết!
-Một đám cường đạo Thôn Hải Bang lại dám bừa bãi như thế?
Không ngoài dự liệu. Thấy bang chúng Thôn Hải Bang hung hăng hung tàn đạp đám nữ tử vốn nhu nhược không chịu nổi xuống giữa hồ, tiếng khóc lóc kêu gào, liều mạng giãy dụa, còn đám bang thổ phỉ kia thì lại ở trên thuyền cười to, chúng học sinh thư viện cũng lập tức bị chọc tức giận, lần lượt chửi bới, bên cạnh hoặc phi kiếm, hoặc phi hoàn liền giống như sao băng, phóng về phía con thuyền. Ngay cả đám người Nhiếp Toàn và Hạc Chân Chương bên cạnh cũng đã không kiềm nén được lửa giận mà một vung đao chém tới, một đánh ra ba đạo Kim quang phù triện!
-Cái này…
Bang chúng trên boong thuyền thấy vậy, trong lòng vẫn có chút e ngại, vô thức lui về sau.
-Rầm!
Nhưng cũng vào lúc này, lão Triều nhìn học sinh thư viện ra tay lại lạnh lùng hừ một tiếng, xung quanh đột nhiên có một khí thế hung ác khẽ động, những hắc khí quấn quanh ngoài thân lão như du xà kia bỗng kích động trong lúc đó, hung phong vô tận, cư nhiên bay thẳng tới chân trời, tựa như hóa thành một đám mây đen trên đỉnh đầu lão, mà đám mây đó chứa đầy sát khí, như thể có sinh mệnh của mình, thấp thoáng hóa thành hình dạng đầu hổ.
Lão Triều mở năm ngón tay ra rồi chợt nắm lại.
Oành!
Con hổ kia theo động tác của lão ta há to mồm như cái chậu máu, âm trầm gầm lên, sát khí cuồn cuộn lan ra tứ phía. Xung quanh những pháp lực mà các học sinh thư viện thi triển để bao vây con thuyền lập tức như gặp phải trọng kích, thân hình run lên, lảo đảo lui về sau.
Sau đó lão Triều vung quyền, dùng huyết nhục của quyền đón lấy đao quang mà Nhiếp Toàn chém ra từ trên xuống. Chỉ nghe được một tiếng vang giòn, đao quang đó vậy mà lại bị quyền của lão mạnh mẽ đánh vỡ, tan tác. Cũng cùng lúc này, ba đạo Kim quang phù triện mà Hạc Chân Chương gọi ra cũng tới, lão Triều không thèm quay đầu lại, quyền phong quét ngang, ba đạo Kim quang phù triện đó bỗng đầy sát khí, nhanh chóng quay ngược lại phi về phía Hạc Chân Chương.
Sắc mặt Hạc Chân Chương tràn đầy hoảng sợ, vội vàng lùi về sau. Khi thấy không thể tránh được thì chợt nghe Kiếm Ngâm Đại Tác. Một đạo phi kiếm Tuyết Bạch Ngọc xuất hiện trước mặt, kiếm ý khuấy động, trong nháy mắt chém sát khí quấn ba đạo Kim Quang phù từ giữa thành hai nửa.
Mà lúc này, Mạnh Tri Tuyết đã hiện thân bên cạnh Kim Quang Đại Tác, một đạo kiếm quang từ trong hộp kiếm sau lưng bay vút tới.
Lão Triều vốn đã đi tới trước đầu thuyền, dường như muốn hạ thủ với học sinh thư viện. Nhưng phi kiếm kia tới rất nhanh, thần sắc lão ta cũng không khỏi ngưng trọng, hai tay nắm thành quyền liền nghe xung quanh cuồng phong gào thét, dường như xen lẫn tiếng khóc của mãnh hổ, sát khí quanh người trong nháy mắt đan xen vào nhau hóa thành một tấm chắn đầu hổ mặt đen nghênh đón phi kiếm chém tới.
-Keng!
Một kiếm chém xuống bị bắn ra.
Nhưng điều không ai ngờ là Mạnh Tri Tuyết tay cầm kiếm quyết, ngón tay chỉ về xa xa, trong hộp kiếm Bạch Ngọc phía sau người, liên tiếp không ngừng, một đạo lại một đạo Tuyết Bạch trường kiếm từ trong hộp kiếm phi ra, dường như nối liền tạo thành một luồng trắng, vội vàng chém về phía lão Triều.
Người bên cạnh ngự kiếm, thêm một, hai, ba… đạo nên khó mà khống chế tốt.
Không ngờ trong hộp kiếm này của Mạnh Tri Tuyết lại liên tiếp phi ra mười mấy đạo phi kiếm, pháp lực ẩn chứa trong từng đạo đều rất mạnh.
-Keng -Keng -Keng -Keng -Keng
Hàng loạt tiếng vang dày đặc và giòn tan vang lên, hắc khí trước người lão Triều không ngừng bị chém, càng lúc càng yếu, đã gần như tiêu tan.
Hiển nhiên lão ta cũng có chút kinh ngạc. Khi đỡ nhát kiếm sau cùng, lá chắn đầu hổ trước mặt đã tan biến.
Còn phi kiếm Mạnh Tri Tuyết chém ra lúc này đã trở về, tản ra cạnh nàng ta, như chiếc quạt mở rộng, thân kiếm khẽ rung, pháp lực bên người ngưng kết, như thể không ngừng gia tăng sức mạnh lên kiếm, càng tích tụ càng mạnh…
Xem ra nàng ta vẫn còn dư lực, lại muốn chém ra màn mưa kiếm thứ hai.
-Tiên tử muốn chém ta thật sao?
Lão Triều giữ một khối Bạch Cốt, nhìn Mạnh Tri Tuyết, cười lạnh nói.
Mạnh Tri Tuyết mặt như bạch ngọc, lạnh lùng kiên nghị, kiếm ý bên người càng lúc càng đậm:
-Chém đám yêu nhân này của ngươi cũng coi như làm việc thiện!
Ánh mắt lão Triều phát run, cười nói:
-Dựa vào pháp lệnh của Đại Hạ thì dù ta phạm tội cũng nên do thành thủ chém ta, tiên tử muốn làm thay sao?
Ý cười trên mặt lão càng có ý đùa cợt:
-Nếu làm thế này, tiên tử có khác gì với đám người trong giang hồ bọn ta?
-Ngươi…
Dường như Mạnh Tri Tuyết vô cùng tức giận, còn phi kiếm thì lay động.
Nhưng nàng ta nhìn những nữ tử đang giãy dụa trong hồ thì vẫn cắn răng nói:
-Các người đi cứu người trước…
Chúng học sinh xung quanh nghe vậy tuy trong mắt đều là sự căm phẫn, nhưng thấy đám nữ tử bị đạp xuống hồ vẫn đang khóc lóc gào thét vùng vẫy, có một ít người không biết bơi, lúc này đã bên bờ vực cái chết. Lúc nãy lão Triều ra tay, họ cũng không dám tới gần thuyền, lúc này khó khăn lắm mới thấy lão Triều buông tay liền vội vàng xông tới phía trước cứu những nữ tử đang giãy dụa trong nước lên bờ.
Còn lão Triều và bang chúng bên cạnh lão thấy màn này, tất cả đều cười lớn, dường như cực kỳ vui vẻ.
Mạnh Tri Tuyết nhìn bộ dạng hung hăng ngang ngược của chúng thì lớn tiếng quát:
-Đừng tưởng ta không biết thủ đoạn của ngươi cùng yêu nhân kia. Đợi tới khi bắt được yêu nhân kia cũng là lúc Thôn Hải Bang của ngươi bị tiêu diệt!
-Ha ha, vậy thì đợi tiên tử tìm ra rồi hẵng nói đi!
Lão Triều bật cười ha ha, như thể đã thừa nhận mình và yêu nhân kia có liên quan, hồn nhiên không xem ra gì. Trong ý cười lạnh lẽo của Mạnh Tri Tuyết, lão ta vẫy bàn tay to, thuyền lớn di chuyển dần về trong lòng hồ. Những bang chúng kia dường như cố ý kích động những học sinh thư viện này, từng người lớn tiếng cười vang, như đám cú đêm di chuyển ra xa trên mặt hồ tối đen, còn xen lẫn một chút châm chọc:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất