Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 130. Quay Lại Cho Ta

Chương 130. Quay Lại Cho Ta


Phương Thốn vén rèm xe, nhìn vào một chút linh quang của chúng học sinh thư viện đang đằng không trên bầu trời mà đi, đầu mi nhíu chặt lại, thấp giọng nói:
-Tên nhân tiêu kia muốn luyện nhân đan thì cần phải bắt dân chúng đi, lại không dám kinh động người bên cạnh, nên bọn chúng liền mượn cách đơn giản nhất, lúc dịch bệnh hoành hành như bây giờ, người chết đông đảo đến phải dùng từng xe từng xe một lôi đi, hoặc là đưa đến nghĩa trang, hoặc là đưa thẳng đến bãi tha ma, người sống còn chẳng lo nổi thì lấy hơi sức đâu mà lo đến mấy người đã chết cơ khổ không nơi nương tựa kia nữa?
-Chỉ cần bọn chúng xen lẫn vào đám người phân phát canh thuốc, động tay động chân vào trong thuốc thì có thể khiến người mê đảo, thậm chí có thể dựa vào thủ đoạn của luyện khí sĩ, hoàn toàn có thể khiến người sống như người chết, nhìn không ra sơ hở, lại xen lẫn vào trong đống xác chết, liền có thể công khai vận chuyển đến nghĩa trang…
-Sau lại ở trong nghĩa trang, cứu chữa về, luyện làm nhân đan, lại có mấy ai có thể phát hiện ra thủ đoạn của bọn chúng?
-Lại có mấy ai có thể nghĩ đến việc vấn đề không nằm trên người sống, mà là ở trên người chết chứ?
-…
-…
Trong lòng âm thầm nghĩ đến, đầu mi cũng nhíu chặt lên:
-Chỉ hy vọng vẫn còn đến kịp đi?
Tính toán thời gian ôn dịch tràn lan, hắn lo lắng, nhân đan này, sợ là đã sắp luyện thành rồi…
Xe ngựa đã chạy cực nhanh, nhưng Phương Thốn vẫn ngồi không yên, một thân chui từ trong xe ngựa ra, tay áo vung lên, thi triển thuật đằng không, thân hình tức thì vọt đến giữa không trung, sau đó lại đạp vào hư không, chuyển hoá pháp lực, gấp rút chạy về phía trước.
Thành Liễu Hồ có ba bốn cái nghĩa trang, cái lớn nhất lại là cái cách chỗ dịch bệnh gần nhất, ở ngay tại thành đông.
Vội vã đuổi được nửa đường, hắn đã nhìn thấy được bóng lưng mơ hồ của chúng học sinh thư viện bay ở phía trước, một bóng lưng phía trên cùng kia chính là của Mạnh Tri Tuyết, chân nàng ta đạp lên phi kiếm chạy đến nghĩa trang ngay giữa một hàng cây hoè, đảo mắt nhìn qua, liền thấy cả nghĩa trang đều yên tĩnh, trong phạm vi vài dặm chung quanh đều không nhìn thấy nhà ở của thường dân, lại tựa lưng vào núi sâu, luyện đan ở đây chính là nơi tuyệt hảo…
Ngự kiếm mà đi, Mạnh Tri Tuyết ở trên cùng kia, lúc đến gần nơi đó thì thả chậm tốc độ, xa xa vẫy tay.
Đám học sinh vì đuổi theo nàng ta mà đến kia hiểu ý, chạy về khắp bốn phương tám hướng, bao vây nghĩa trang này lại. Sau đó thân hình Mạnh Tri Tuyết rơi xuống đất, đã đứng trước cửa lớn của nghĩa trang kia, hít sâu một hơi, liền đi vào bên trong.
Lúc này tim của đám học sinh đã dâng lên tận cổ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mỗi người đều khẩn trương nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết, nhìn nàng ta đặt cánh tay thon dài lên cánh cửa gỗ của nghĩa trang…
-Ầm ầm…
Cũng ngay trong chớp nhoáng này, còn không đợi Mạnh Tri Tuyết đẩy cửa lớn của nghĩa trang ra, bỗng nhiên trong toàn bộ nghĩa trang bạo phát một tiếng nổ kinh thiên động địa, từng trận ánh sáng quỷ dị cùng cực xông thẳng lên trời, lên đến giữa không trung, cửa lớn nghĩa trang kia trực tiếp bị xé nứt, một đám sương đen hung tàn điên cuồng tuôn ra, Mạnh Tri Tuyết đứng mũi chịu sào, không chờ kịp lấy hộp kiếm chắn trước người.
Vòng trở lại, thân hình nàng ta cũng bị chấn đến vội vàng lui về sau.
-Quả nhiên ở đây có yêu ma…
Chúng học sinh xung quanh thấy cảnh này thì kinh sợ, nháo nhào hét lớn, thi triển đủ loại thủ đoạn xông lên.
Trong lúc nhất thời trên không trung vang lên tiếng kim loại va chạm rung trời, kiếm quang, bảo quang, chiếu sáng cả mặt đất.
-Nhóc con phá chuyện lớn của ta…
Cũng vào ngay lúc này, trong nghĩa trang kia lại vang lên một giọng nói khàn khàn quỷ dị, bên trong dường như ẩn chứa bi thương vô hạn vô tận, vang vọng trong nghĩa trang, trận quang tuôn ra tứ phía, vừa vặn đẩy đám học sinh bao vây xung quanh nghĩa trang vào thế chống đỡ, mà ở trong cảnh tượng loạn lạc này, lại có một đám sương đen xông lên giữa không trung.
Thấp thoáng có thể thấy được, trong đám sương đen kia có một thân ảnh mơ hồ.
Quét mắt nhìn bốn hướng, tựa hồ có thể nhìn thấy thần sắc tức giận cùng không cam lòng trong ánh mắt của hắn, cắn răng một cái, liền vội vàng muốn bỏ chạy.
-Yêu nhân chạy đi đâu…
Chúng học sinh chung quanh bị trận quang bạo phát trong nghĩa trang tách ra, đã không rảnh bận tâm, mắt thấy sắp để hắn trốn thoát, lại bỗng nhiên vang lên một tiếng thét, một đạo kiếm quang rậm rạp chém tới bên người, kiếm ý lăng lệ, khiến thân hình của hắn dừng lại một chút.
Vào lúc này Mạnh Tri Tuyết thình lình vọt đến giữa không trung, mặt như hàn ngọc, ngự kiếm chém tới.
-Bằng vào ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta?
Từ trong nghĩa trang kia vang lên thanh âm giận dữ lại xen lẫn chút khinh thường của bóng đen nghiêm nghị hét lớn, giơ tay đánh mấy đạo kim quang về phía Mạnh Tri Tuyết, thế như tia chớp, vừa nhanh vừa mạnh, phi kiếm của Mạnh Phi Tuyết va chạm với kim quang của đối phương liền bị đâm cho long ngâm đại tác, ngã vào hư không, ngay sau đó, tay áo đối phương quét qua, một đạo pháp lực hùng hồn dời non lấp bể áp tới.
Chỉ vừa xuất thủ đã có thể thấy rõ, đối phương có tu vi thâm hậu, đúng là đến luyện khí sĩ Trúc Cơ Cảnh!
Mạnh Tri Tuyết cắn chặt răng, phi kiếm trong hộp kiếm bay ra, ở không trung nối thành một mảnh, hung hăng đâm vào đạo pháp lực kia.
Nhưng với tu vi của nàng ta, nhận lấy một kích này, thậm chí không chết dưới một kích này đã rất khó khăn rồi thì làm sao có thể lại cuốn lấy đối phương, mắt thấy bóng đen kia tiếp tục cười lạnh, thân hình lẫn vào trời đêm, ẩn ẩn xông vào trong núi bên cạnh nghĩa trang.
-Mạnh sư tỷ…
Học sinh thư viện xung quanh nhìn thấy cảnh tượng Mạnh Tri Tuyết bị đánh lui, nháo nhào đuổi tới hét lên.
-Đừng lo cho ta, nhất định không thể để hắn chạy thoát…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất