Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 132. Thiên La Địa Võng

Chương 132. Thiên La Địa Võng


Phát hiện này dường như khiến cho cả người hắn mất đi lý trí.
Hắn cắn răng quay người lại, vội vã lướt về phía bên trong nghĩa trang.
Tự hắn cũng biết rõ, bây giờ quay lại đoạt đan có bao nhiêu hung hiểm.
Thế nhưng hắn chẳng quan tâm!
Hắn hiểu quá rõ để luyện một lò đan này có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu khó khăn, từ trọng chế lò đan, đến dùng các loại thủ đoạn, dưới tình huống không kinh động luyện khí sĩ trong thành, không bị ai phát hiện mà bắt đủ phàm nhân, lại đến thu thập đủ loại bảo dược linh dược làm phụ dược, lại tỉ mỉ luyện chế từng bước một, hắn thậm chí còn không biết, nếu như lò đan này lại thất bại nữa thì hắn còn có cơ hội luyện lại một lò nữa hay không…
Chính là ôm lấy loại suy nghĩ này, dù cho hắn đã trốn vào núi sâu, sắp tìm được đường sống, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không quan tâm, quyết định quay người đánh cược một lần, thân hình như một làn khói, trong nháy mắt lướt ngang mấy trăm trượng, gấp gáp hướng về phía nghĩa trang chạy đến.
-Nhân đan luyện thành rồi?
-Không ổn, yêu nhân kia giết trở về…
Mà ngay lúc này, đám người Mạnh Tri Tuyết đang liều mạng đuổi giết tên yêu nhân luyện nhân đan kia, thình lình bị tinh quang xung thiên làm cho kinh sợ, tâm thần hoảng loạn, ý thức được chuyện đáng sợ này, nhưng còn chưa đợi bọn họ điều chỉnh tâm tình trở lại, liền nhìn thấy một mảnh sương đen trước mặt, phủ đầy một mảnh hư không, mà ở trong sương đen kia, một bóng đen như tia chớp vọt trở về.
-Hắn muốn cướp đan…
-Ngăn hắn lại…
Chúng học sinh thư viện, hay là nói học sinh liên đoàn Nam Sơn Minh, tất cả cùng hét lớn, không hề né tránh mà nghênh đón bóng đen có tu vi rõ ràng cao hơn bọn họ rất nhiều. Tất cả đều cắn chặt răng, thi triển thủ đoạn mạnh nhất của mình, vội vàng nghênh đón đối phương đuổi đến…
Đối phương muốn cướp đan, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội này bắt đối phương lại.
Ít nhất cũng phải quấn lấy hắn, không để hắn chạy thoát!
-Sa-Sa-Sa
Phi kiếm của Mạnh Tri Tuyết tức khắc hóa ra mười mấy đạo kiếm quang đan xen trong hư không, phóng ngang trước người bóng đen kia, mà toàn bộ đám người Hạc Chân Chương, Vũ Thanh Ly, Mộng Tình Nhi, Nhiếp Toàn sau lưng nàng ta đang gấp rút chạy tới cũng đều giận dữ hét lớn không dứt. Có chu bút liên tục huy động vẽ ra bảy tám đạo thần phù, có dùng hết toàn lực thi triển phép Ngự Vật, pháp lực lập tức bao kín cả người bóng đen thành một mảnh hư không.
Cũng có môi cắn ra máu thi triển thuật nhiếp hồn để làm ảnh hưởng ý chí của bóng đen.
-Cút đi…
Nhưng bóng đen kia lại nghênh đón công lực của đám học sinh thư viện ấy bằng một tiếng quát lạnh nhạt, có vẻ như đã thật sự nổi giận, tay áo vung lên, liền tạo ra tầng tầng sương đen đỡ lấy kiếm quang của Mạnh Tri Tuyết, mà ngay giữa tầng tầng sương đen này lại có vô số đạo kim quang đan xen, quỷ dị như thiểm điện, từng con giáp trùng kim sắc bay nhanh đến trước người mỗi một học sinh thư viện.
Thân mang kỳ độc, thế như thiểm điện, không thua gì phi hoàn, trong nháy mắt đã đẩy đám học sinh vào hiểm cảnh, kêu to thối lui.
Nhất là Mạnh Tri Tuyết, nếu như không phải mặt ngọc trụy tinh xảo trên dây chuyền đỏ đeo trên cổ trắng tuyết kia vỡ ra, tạo ra một tầng quang hoá màu trắng chặn đám giáp trùng kim sắc kia lại, thậm chí nàng có thể sẽ bị đám giáp trùng này xông thẳng vào đầu thành cái động lớn.
Nhưng cũng bởi vì thế mà mỗi người bọn họ đều bị bóng đen này bức lui, thừa cơ tiến về phía trước.
Sương đen đằng đẵng, ảnh tựa lưu quang, đã lướt đến trước nghĩa trang.
Nhìn thấy bên trong nghĩa trang dâng lên từng trận tinh quang, đôi mắt trong sương đen tựa hồ cũng phát ra kinh hỉ vô tận.
Nhưng cũng ngay tại một khắc này, trong hắc ám xung quanh, bỗng nhiên vang lên một tiếng thở than.
Một tiếng than nhẹ nhàng sâu kín, phảng phất như từ nơi xa vọng lại, bóng đen này lại xoay người che chắn.
Hắn ngẩng phắt đầu nhìn qua thì nhìn thấy sắc trời đêm thâm trầm kia tựa như thủy triều ngay lúc này bị quấy động, vô thanh vô tức tạo thành xoáy nước tản ra bốn phía, mà ngay trong đêm tối lại nhiều thêm một bóng người chậm rãi đạp vào hư không mà tới, người kia là một vị nam tử mặc một thân cổ bào, đoan đoan chính chính, đầu đội cao quan, cưỡi trên một con thanh dương cao lớn uy vũ.
Viện chủ thư viện, Công Dương Yển Thanh.
Tốc độ của hắn cũng không quá nhanh, nhưng ngay khi bóng đen này nhìn thấy hắn, lại có một lực lượng vô hình lao về phía trước, tựa như cảnh đêm hóa thành một vật có hình có dạng, một tầng rồi lại một tầng cuốn về phía hắn, muốn quấn hắn vào trong như tơ tằm.
-Đáng hận…
Bóng đen quát lên the thé, chẳng sợ khoảng cách của hắn đến nghĩa trang chỉ còn một bước, viên nhân đan kia tựa như đã nằm trong tầm tay.
Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn lại hiểu rõ, bản thân đã chẳng có cơ hội nào bước ra một bước này nữa, nếu như bước tiếp sẽ chỉ rơi vào thần thông của đối phương, hoàn toàn không có chỗ để đánh trả, vì thế mà hắn chỉ quát một tiếng, mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng vô cùng vô tận không thể hình dung, vội vã lùi về sau. Sương đen quanh thân đẩy thần thông của đối phương ra, sau đó giống như một con diều mà nhanh chóng lui về sau!
Hắn di chuyển cực nhanh, vừa lùi đã xa tới tầm hơn mười trượng, tựa hồ rất nhanh liền có thể trốn vào núi sâu chạy thoát lần nữa.
Nhưng cũng chính trong lúc đó, sau lưng bỗng nghe có tiếng xé gió lao đến, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng xoay người qua, lập tức nhìn thấy một đạo lưu quang hướng thẳng đến chỗ mình, trong một thoáng này, toàn bộ sương đen bên người hắn tuôn ra thẳng đến đạo lưu quang kia, miễn cưỡng đẩy lưu quang chệch hướng, tự mình thì mượn một đường cơ hội trong điện quang hỏa thạch này, vội vàng gập người né tránh, cuối cùng khó khăn tránh thoát, nhìn thấy lưu quang kia, vậy mà lại là phi kiếm.
Chung Việt lão tiên sinh đạp lên hư không mà đuổi tới, thần sắc lãnh mạc:
-Yên nhân, còn muốn chạy trốn nữa sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất