Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 133. Giáo viên Linh Tú

Chương 133. Giáo viên Linh Tú


Bóng đen kinh hãi, lại chạy về phía bắc thì nhìn thấy đại tụ bồng bềnh, mấy vị giáo viên lấy Lam Sương tiên sinh dẫn đầu cũng đã đến rồi.
Hắn thay đổi ý nghĩ, muốn chạy về phía nam, lại cảm nhận được một luồng khí cơ mạnh mẽ xông thẳng lên trời, cùng với thần ý đằng đẵng đan xen vào nhau như lưới lớn, liền biết phía nam đã không còn cơ hội, luyện khí sĩ nhất mạch thành thủ đã phong kín toàn bộ con đường phía nam rồi…
Thiên la địa võng đã bố trí xong, bản thân mình thì đang ở trong lưới!
Hoặc là nói, bản thân vốn có cơ hội trốn thoát, nhưng bởi một viên nhân đan, lúc nổi lên tham niệm cũng đã định trước kết cục như thế này!


-Kết thúc rồi!
Mắt thấy thế lực khắp nơi đều đã hiện thân, vây tên nhân tiêu kia vào giữa, đằng sau nghĩa trang, Phương Thốn cũng đã cầm dù lên, chuẩn bị yên lặng rời đi, trong dự liệu của hắn, vô luận là viện chủ thư viện, hay là thành thủ, phản ứng đều hơi chậm một chút. Nhưng vô luận là như thế nào, chỉ cần bọn họ phản ứng lại, như vậy tất nhiên muốn bắt tên nhân tiêu kia lại, ở điểm này bọn họ không còn cách nào khác.


-Ha ha ha ha, bằng vào các ngươi mà cũng muốn bắt ta?
-Hôm nay nếu ta đã dám đến, vậy phải nhìn xem các ngươi ai có thể làm gì được ta…
Mắt thấy rơi vào trùng vây, xung quanh tựa như xuất hiện thiên la địa võng, tên nhân tiêu kia lại cắn răng, điên cuồng cười lớn.
Đột nhiên, hắn thuận tay xé y bào màu đen trên người ra, thuận thế run lên, liền thấy sương đen tán loạn không ngừng vốn đã bị Chung Việt lão tiên sinh dùng một kiếm đánh tan bên người hắn vậy mà trong thoáng chốc lại tăng vọt lên.
So với lúc trước nhiều hơn không chỉ chục lần, âm thanh ong ong văng vẳng khắp bốn phương.
Đám sương đen này, vậy mà toàn là những con côn trùng nhỏ bé vỗ cánh mà bay, lẫn vào đêm tối càng khó phân biệt.
Theo một tiếng hét lớn của hắn, cả đám côn trùng kia tản ra khắp bốn phương tám hướng, cắn đến tất cả mọi người chung quanh. Còn hắn lại cắn chặt răng, không muốn chạy trốn nữa mà lại muốn vọt đến phía nghĩa trang lần nữa, bất chấp tất cả mà xông vào…
Đến lúc này, vậy mà vẫn còn muốn cướp đan…
-Ài…
Đón lấy đám sương đen quỷ dị mà vô hình, hoặc nói là độc trùng, viện chủ Công Dương Yển Thanh thở dài, tay nhẹ nhàng nâng lên, lật qua.
Trong vô thanh vô tức, thiên địa như trầm xuống vô số, có một cỗ pháp lực cường đại ẩn ẩn khuếch tán ra, tràn ngập trong hư không, xen kẽ nghiền ép, tất cả những con côn trùng nhỏ bé ẩn tàng trong đêm tối kia, dưới lực lượng vô hình nọ, vậy mà đều bị nghiền thành bột phấn, nước lỏng, âm thanh ong ong kia cũng biến mất, ngay cả bóng đen muốn xông vào nghĩa trang kia, thân thể trong nháy mắt đã cứng đờ.
Dưới tác động của kình lực vô hình, áo choàng màu đen trên đỉnh đầu hắn cũng bị tung lên bay ra, lộ ra gương mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Xám ngắt, âm trầm, đầy vẻ giận dữ, nhưng vẫn có thể thấy được chút vẻ kiều sắc lúc thiếu thời.
Giáo viên Linh Tú!


Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây người, rất lâu sau vẫn không có ai mở miệng.
Vô luận là tọa sư mới đuổi tới, giáo viên, hay là Mạnh Tri Tuyết, học sinh liên đoàn Nam Sơn Minh đều ngây ngẩn cả người.
Đồng dạng, ngay lúc này trong nghĩa trang, Phương Thốn đang ở trong bóng tối thấy được gương mặt của giáo viên Linh Tú, cũng không khỏi ngây người tại chỗ, trong đầu nháy mắt lóe lên vô số nghi vấn cùng ý niệm xoắn lại, sắc mặt hắn căng chặt lên…
Một thoáng sau đó, hắn liền ra một quyết định cực lớn.
Nhanh chóng đưa tay thăm dò, cầm lấy viên nhân đan đã thu lại tinh quang kẹp vào trong dù, nhanh chóng lui về sau.
-Linh Tú, sao có thể là ngươi?
Đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, trong hư không lại xuất hiện một loại yên tĩnh cổ quái vô cùng, rất lâu sau đó mới có một giọng nói run rẩy vang lên, Chung Việt lão tiên sinh dường như không thể nào tin được, lẫn trong giọng nói chẳng biết là tức giận hay căm phẫn, trầm giọng quát hỏi.
-Sao có thể là ta?
-Ha ha, sao có thể là ta?
-Dựa vào cái gì mà không thể là ta, chỉ bởi vì ta là người duy nhất còn lương tâm trong thư viện…
Mà vị Linh Tú giáo viên kia, sau khi nghe thấy lời quát hỏi của Chung Việt lão tiên sinh thì lập tức cười phá lên, trong tiếng cười mang vẻ điên cuồng, cả người nàng ta cũng giống như người điên, cũng có thể là đã lộ ra bộ mặt thật trước mọi người liền không cần phải che giấu nữa, trong tiếng cười lớn, bỗng nhiên pháp lực bên trong nàng tuôn ra, trên người liền nổ tung ra từng điểm huyết vụ.
-Chính ta luyện nhân đan thì thế nào?
-Chính ta nhấc lên trận ôn dịch này thì lại thế nào?
-Ta so với đám gia hoả dối trá các ngươi thì tốt hơn nhiều, ít nhất thì ta sẽ không lấy oán báo ơn…
Mượn lấy lực lượng tự làm hại mình, lực trói buộc nàng ta của viện trưởng liền như băng tuyết gặp phải nước sôi mà tan dần ra, mà sau một thoáng thân thể nàng ta được tự do đó, đột nhiên nàng xoay chuyển thân hình, tựa như con quay, trên người nhanh chóng chảy ra từng đạo bích ảnh, ti ti lũ lũ, thừa dịp sắc trời tối, hung ác nhào tới hướng chúng tọa sư cùng giáo viên, một trận mùi tanh ập vào mũi.
-Ngươi muốn liều mạng rồi…
Các vị giáo viên hét lớn, vội vã thối lui, hiện trường nhất thời đại loại.
Chỉ có viện chủ Công Dương Yển Thanh cùng Chung Việt lão tiên sinh chưa lùi lại, đầu mi viện chủ nhíu nhẹ, thanh dương cao lớn dưới thân liền há to miệng, ngậm chặt lấy một đạo bích ảnh, cắn thành hai nửa, lại là một quái xà thân dài toàn thân màu xanh ngọc bích, mà Chung Việt lão tiên sinh lại cúi đầu thở dài, kiếm bên người ngân vang lên, bay nhanh lướt qua bốn phương tám hướng, soàn soạt không ngừng, vô số quái xà bị chém giết.
Cả người Linh Tú giáo viên đều là phép Vu Cổ lợi hại vô cùng, dù là ai gặp qua cũng đều không dám chủ quan.
Chỉ là phép Vu Cổ dù sao cũng không thích hợp đấu pháp chính diện, nhất là với hai người viện chủ cùng Chung Việt lão tiên sinh có tu vi hơn nàng ta hẳn một cái đầu mà nói, mấy thủ đoạn phép Vu Cổ của nàng ta dù có triển khai ra thì cũng chỉ là giãy giụa trước khi chết mà thôi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất