Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 136. Viên mãn hay không? (2)

Chương 136. Viên mãn hay không? (2)


Cũng không chỉ là Mạnh Tri Tuyết, mà còn có Hạc Chân Chương!
Chuyện nhân đan đã bị truyền ra, thì chuyện của Nam Sơn Minh mọi người cũng đã biết.
Đối với quần chúng học sinh thì Nam Sơn Minh thật ra cũng chỉ là sự tồn tại kỳ lạ, mọi người đối với nàng cũng chỉ là tôn kính nhưng không thể gần gũi.
Kính, là bởi vì những người như nàng, đặc biệt là năm thành viên của Nam Sơn Minh, đạo hạnh thật sự cao, tư chất rất tốt, đều là nhân vật có tầm trong thư viện, không phục không được, hơn nữa, còn bởi vì nàng thật sự biết rất nhiều thứ, độ yêu điệp cũng giỏi, giải quyết những trò ô uế giữa các học sinh trong viện và các vấn đề khác cũng rất giỏi, mỗi việc đều đến tay nàng giải quyết, quần chúng học sinh đương nhiên không muốn tiếp xúc với bọn họ.
Đặc biệt là trước đây, thư viện và thành thủ liên kết đánh yêu nghiệt ở Nam Sơn, trong và ngoài thành, khắp nơi đều là tiếng hô đồng ý, nhưng lại chính lúc đó, chỉ có Mạnh Tri Tuyết không đồng tình, phản đối chống lại thần tướng của thành thủ, nói người luyện nhân đan còn có người khác nữa, lúc đó trong lòng của quần chúng đã bị lay động cảm thấy có hơi không thoải mái, thậm chí là cảm thấy nàng ta là người đáng để học hỏi, ý kiến của nàng ta còn cố ý tỏ ra không đồng tình với người thường.
Giống như Phương Xích tiên sư lúc ban đầu!
Nhưng mãi đến ngày hôm qua, vậy mà nàng ta đã tìm ra được luyện nhân đan, làm người khác thật sự kinh ngạc.
Công lao này, quả là không có cách nào hình dung được!
Nhưng những học sinh bình thường, thái độ đối với Nam Sơn Minh từ kính nhưng xa cách cũng đã không ít người chuyển thành kính và tôn trọng!


Nhưng phản ứng của Mạnh Tri Tuyết và Hạc Chân Chương cũng không giống nhau.
Lúc này Hạc Chân Chương điềm đạm ngồi ở chỗ đó, điềm nhiên như không mà đọc sách.
Bởi vì hôm qua đã bị thương nên cánh tay bị băng bó.
Trong lúc lật sách, vô tình đụng đến vết thương, hắn ta hơi chau mày, nhưng đã giấu đi rất nhanh, ngồi yên bất động, dường như không để ý đến ánh mắt ở xung quanh, nhưng dù cho là lỗ chân lông thì cũng sẽ có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, đặc biệt là, còn có thể thông qua cảm giác của lỗ chân lông để biết bên nào nữ tử nhiều hơn, để nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, bày ra một hình bóng hoàn mỹ, tiêu sái thoát tục và ung dung cho người khác xem.
Trái lại là Mạnh Tri Tuyết, tuy cũng đang đọc sách nhưng rõ ràng có hơi không tập trung.
Cứ nhìn về phía cửa, thấy Phương Thốn đi vào học đình, nàng ta mới còn có hồn, nhẹ nhàng đứng lên, Phương Thốn cố ý giả vờ không thấy, ngồi xuống đằng sau Hạc Chân Chương, đồng thời chặn được ánh mắt của nữ tử ở bên kia nhìn về Hạc Chân Chương một cách hoàn hảo.
Tình thần Hạc Chân Chương có chút không tự nhiên, cũng ngại nói ra.
Lấy Linh kinh từ trong cặp sách ra, Phương Thốn chuẩn bị nghiên cứu kỹ lưỡng một chút, nhưng phát hiện Mạnh Tri Tuyết đã nhìn về phía bản thân.
Phương nhị công tử học hành chăm chỉ vốn muốn làm ra vẻ không nhìn thấy nàng, nhưng có chút do dự bỏ Linh kinh vào trong cặp, đeo lại lên người, ung dung tự tại bước ra, dừng lại một chút, quả nhiên đã nhìn thấy Mạnh Tri Tuyết cũng đi ra cùng, hắn ta liền dứt khoát bước đến lên trước đi vào trong cửa thư viện, Mạnh Tri Tuyết ở đằng sau cũng có chút kỳ quái, dọc đường cùng hắn ta đi đến cửa.
-Ngươi đây là đi…
-Đoán chừng hôm nay các giáo viên cũng không đến, tại sao không đi dạo một chút?
Phương Thốn quay đầu lại, ngước nhìn nàng cười.
-Đi dạo?
Mạnh Tri Tuyết rõ ràng không có khái niệm trốn học, ít nhiều cũng có hơi kỳ quái.
Phương Thốn cười nhưng không trả lời, chỉ huơ tay, bảo Tiểu Thanh Liễu dắt xe ngựa qua đây, bước vào bên trong xe ngựa, không lâu sau, đã nhìn thấy Mạnh Tri Tuyết đi theo lên xe ngựa, tuy là sắc mặt có chút không tự nhiên nhưng cũng không có chậm chạp.
-Đi xem phong cảnh!
Phương Thốn cười rồi phân phó một tiếng, xe ngựa liền chạy ra khỏi thư viện, đi trên con đường nhỏ ở quê.
Mạnh Tri Tuyết có chút lo lắng, lúc này rất ít lời, Phương Thốn cũng không vội vàng mở lời, chỉ là nhìn đồng ruộng xanh ngắt bên ngoài rèm che, một đoạn đường thong thả, trước khi đến đồng dưa, Phương Thốn mới vỗ tay bảo Tiểu Thanh Liễu dừng lại, bản thân nhảy xuống xe ngựa.
Tìm kiếm ở đồng dưa một hồi, chọn ra một quả dưa vừa to vừa tròn, búng lên kêu tách tách, rồi ôm nó trở về trong xe ngựa, tươi cười vui vẻ.
-Như vậy không tốt đâu.
Mạnh Tri Tuyết có chút do dự rồi nói tiếp:
-Nông gia kiếm miếng ăn đã không dễ dàng gì sao lại tuỳ ý lấy dưa của họ?
-Người khác không thể hái, nhưng ta thì có thể! - Phương Thốn ôm trái dưa hoàn toàn không quan tâm lắc đầu cười và nói.
-Tại sao? - Mạnh Tri Tuyết hỏi ngược lại có chút kỳ quái.
Phương Thốn cười phá lên:
-Bởi vì ruộng nương này là của nhà chúng ta!
Nhất thời Mạnh Tri Tuyết không nói lên lời.
Xe ngựa tiếp tục chạy về trước, qua một lúc, đã đi sâu vào trong đồng dưa, có một nhà tranh kế bên, vị lão nông trồng dưa ở bên trong nhà tranh đó nhìn thấy Tiểu Thanh Liễu ngồi phía trước đánh ngựa, lập tức đoán ra người bên trong xe ngựa là ai, vội vàng đón tiếp, chắp tay hành lễ, sau khi dựng chiếc ghế đỡ để xuống xe ngựa, lại vội vàng bảo phu nhân đi nhanh ra ruộng hái vài trái dưa ngon nhất về đây.
-Ta đã hái xong rồi!
Phương Thốn nhảy xuống xe ngựa, đưa dưa cho lão nông và cười nói:
-Đi qua làng ở kế bên, hái một chút!
-Vâng, vâng…
Lão nông gấp gáp đáp ứng bước nhanh đi.
Phương Thốn thì ngồi xuống chỗ râm mát, lấy cái quạt đan bằng lá cây quạt vài cái rồi cười nói:
-Hôm qua Mạnh tiên tử mang theo vài vị thiên kiêu ở Nam Sơn Minh điều tra ra chuyện luyện nhân đan, lại tóm được những tu đạo xấu xa ẩn sau thư viện, đến nay danh tiếng đã vang khắp thành, tiếng khen khắp chốn, phần công lao này sợ là mười mấy năm nay đọc sách ở thư viện cũng không bằng, tại sao lại thấy có vẻ không vui, có gì lo lắng sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất