Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 137. Ăn dưa ăn dưa

Chương 137. Ăn dưa ăn dưa


Mạnh Tri Tuyết ngồi đối diện với Phương Thốn mới nhìn kỹ Phương Thốn rồi nói:
-Đêm qua chúng ta bị Thôn Hải Bang đùa cợt, dẫn đến Liễu Hồ, bị người khác chê cười, lại không biết giải thích như thế nào. Nếu không có người chỉ điểm thì sợ là chuyện ở nghĩa trang cũng không thể phát hiện ra được…
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Phương Thốn:
-Ta chỉ xem như may mắn, có công lao gì chứ?
Phương Thốn giả như nhìn không ra ánh mắt thăm dò của nàng ta, chỉ cười cười nói:
-Nhưng cho dù thế nào cũng xem như đã tìm ra yêu tu luyện nhân đan này, chuyện mà trước đây Mạnh tiên tử luôn đau đáu trong lòng cũng đã giải quyết xong xuôi rồi, chuyện này coi như đến đây là hết, không phải sao?
Mạnh Tri Tuyết trầm mặc, một lúc sau mới nói:
-Chỉ là không ngờ lại là giáo viên Linh Tú.
Không sai, chẳng ai ngờ rằng…
Phương Thốn khẽ thở dài một hơi rồi nói:
-Nhưng tuy chẳng ai ngờ rằng là nàng nhưng nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngay trước mặt viện chủ, thành thủ cùng với những vị giáo viên khác, nàng ta đã thừa nhận là bản thân đang luyện nhân đan, đến nay ngoài nhân đan bị đánh cắp cũng không tìm ra được cái gì khác, vậy án Du Tiền trấn mất tích đến ngày hôm nay cũng xem như có một cái kết viên mãn rồi…
Mạnh Tri Tuyết nghe Phương Thốn than tiếc thì nhìn vào mắt của Phương Thốn, hiện rõ trắng đen phân minh, giọng nói hài hước nhưng lại ẩn giấu một vài thứ.
Điều này làm nàng đột nhiên ý thức được mình đang trả lời một vấn đề rất quan trọng.


Nhưng Phương Thốn lúc này chỉ nhẹ nhàng nhìn Mạnh Tri Tuyết, đợi nàng trả lời.
Ai cũng nói Mạnh Tri Tuyết làm việc là học theo vị huynh trưởng kia của mình, nói Nam Sơn Minh có phong thái của tiên sư năm xưa…
Như vậy, đến tột cùng ngươi có tư cách học hỏi hắn hay không?
-Chuyện này không được viên mãn.
Nhận lấy ánh mắt của Phương Thốn, Mạnh Tri Tuyết luôn có chút do dự, lại dần dần trở nên kiên định hơn.
Cũng không biết trong lòng nàng có đấu tranh hay đắn đo không, cuối cùng nàng ta lắc đầu, kiên định mở lời.
Dần ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn mọi thứ có chút mơ màng, không hiện lên sự đờ đẫn, mà hiện lên sự rõ ràng và nói:
-Nhiều người nghe được chuyện này đã cảm thấy viên mãn, bắt cả người lẫn tang vật, muốn trốn cũng không được, đến nay còn chưa sáng tỏ, cũng chỉ là cuối cùng ai đã lấy cắp viên nhân đan đó mà thôi, nhưng tự ta biết, chuyện này còn có điều kỳ lạ, yêu nhân tu luyện nhân đan thật, e là vẫn chưa…
Nghe nàng ta nói, mặt Phương Thốn hiện ra ý cười, trong lòng cũng thả lỏng bớt được vài phần.
-Sao ngươi lại nói như vậy?
Hắn nhìn Mạnh Tri Tuyết, nhẹ nhàng hỏi.
Mạnh Tri Tuyết do dự một hồi, như đang sắp xếp lại suy nghĩ, một hồi lâu mới nói:
-Ban đầu sau khi ở Quỷ Nha Phong, ta và các đồng môn vào trong yêu trận đã từng cảm nhận được hơi thở của những người luyện nhân đan ở đó, mặc dù lúc đó bị yêu trận áp chế, không cảm nhận được rõ ràng, nhưng ta có thể chắc chắn một điều, luyện đan, không chỉ có một người, với lại có lẽ là một lão nhân đã suy kiệt, tuy Linh Tú tuổi đã cao, nhưng nguyên thọ của bà ta chưa nhiều đến vậy, không đáng mạo hiểm luyện nhân đan như vậy, cho nên người thật sự luyện đan…
-Có thể không phải bà ta…
Phương Thốn nghe xong, trên mặt dần lộ ra nụ cười, nhỏ giọng cười nói:
-Vậy theo ngươi thì có thể là ai?
Mạnh Tri Tuyết nhất thời im lặng, rõ ràng không có đầu mối.
Phương Thốn cầm cây quạt hương bồ, quạt lấy hai cái rồi cười nói:
-Chuyện trong thư viện ta không biết nhiều bằng ngươi, nhưng ta biết, có thể cùng nhau luyện đan, thậm chí đến cuối cùng không tiếc mạng sống mà che giấu cho người kia, nhất định có mối quan hệ không bình thường, cho dù bình thường bọn họ che tai mắt thiên hạ, nhưng chắc chắn sẽ có dấu vết lưu lại, ngươi nhớ kỹ lại xem, Linh Tú thường ngày có qua lại gần gũi với ai không?
Mạnh Tri Tuyết im lặng một lúc, nói:
-Thường ngày bà ta thích nhất là chế luyện rắn rết cổ quái, tính tình quái dị, luôn đi đi về về một mình, luôn rất lạnh nhạt với các giáo viên khác, riêng chỉ thân thiết với vài vị tọa sư, đặc biệt là… là… Chung…
Lúc nói đến đây, sắc mặt bỗng thay đổi, giống như không dám nói tiếp vậy.
Phương Thốn biết người nàng muốn nói đến là ai, chỉ cười cười không tỏ rõ đúng hay sai:
-Ngươi còn nhớ những lời Linh Tú nói khi bị vạch trần không?
Mạnh Tri Tuyết ngơ ngác, nghiêm túc nhớ lại, sau đó thuật lại mọi lời Linh Tú nói.
Phương Thốn cũng nghiêm túc lắng nghe, phát hiện nàng nói không sai một chỗ nào, âm thầm tán thưởng một tiếng.
-Lấy oán báo ơn…
Suy nghĩ kỹ một hồi, Phương Thốn mới nhẹ nhàng mở lời:
-Bà ta giống như lấy toàn bộ người trong thư viện ra chửi một trận, vậy là kiểu lấy oán báo ân gì mới khiến bà ta sát khí đùng đùng như vậy, dù là luyện nhân đan, cũng cảm thấy tốt hơn người ta?
Mạnh Tri Tuyết cố định ánh mắt, nghiêm túc nhìn Phương Thốn.
Không ngờ rằng Phương Thốn lại nói ra được điểm này, nhưng lại không hiểu sao hắn ta lại nói đến điểm này.
Trên thực tế, đa số mọi người đều cảm thấy những lời này chỉ là những lời điên khùng Linh Tú bịa ra khi bị phát hiện thôi.
Bị ép đến đường cùng thì gì cũng nói được!
Bây giờ cảm xúc của nàng trước sau không cao, cũng ở đây, bởi vì nàng luôn cảm thấy, hoặc là người luyện đan còn có người bên cạnh, chỉ là thật sự một chút đầu mối nàng cũng không có. Nàng càng biết, bây giờ bên thành thủ và thư viện cũng chỉ muốn tìm lại viên nhân đan, dù lúc này bản thân có nói gì, sợ là cũng không có ai nghe, cho nên mới rầu rĩ không vui cả ngày.
-Thực ra nếu muốn tìm yêu tu luyện đan thật, cũng không phải không có cách…
Phương Thốn huơ nhẹ cây quạt, cười cười, dường như rất thoải mái mà nói:
-Có nhiều chuyện ngươi không cần nghĩ phức tạp làm gì, làm chuyện xấu rất mệt, một dấu vết, thì cần dùng rất nhiều dấu vết khác che đậy, giấu đầu thì lòi đuôi, người có thông minh hơn nữa thì cuối cùng cũng bị lộ ra dấu chân ngựa, huống hồ gì người này hành động khá điên cuồng ngang ngược, trước sau chỉ là che tai mắt người, không phải tinh vi…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất