Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 138. Ăn dưa ăn dưa (2)

Chương 138. Ăn dưa ăn dưa (2)


Mạnh Tri Tuyết nghe xong câu này, tò mò nhìn hắn, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói:
-Nhưng trong thư viện…
-Nếu như trong thư viện nhất thời không có đầu mối, không ngại đi nơi khác suy nghĩ!
Phương Thốn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Mạnh Tri Tuyết rồi nói tiếp:
-Ngoài Linh Tú ra, vấn đề của ai rõ ràng nhất?
Mạnh Tri Tuyết sững người, nghĩ tới một người:
-Thôn Hải Bang?
Phương Thốn gật đầu, không nói đúng hay không, chỉ tiếp tục nghe.
Dáng vẻ Mạnh Tri Tuyết chăm chú, nghiêm túc nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm qua, qua một hồi, mới thấp giọng nói:
-Hôm qua Thôn Hải Bang rất cổ quái, hành động hết sức kỳ lạ, như muốn dẫn chúng ta đến Liễu Hồ, chỉ là, sau khi chúng ta đoán ra được nghĩa trang có vấn đề, hắn ta lại không tiếp tục nhúng tay vào, mà lập tức bỏ đi, ném mọi thứ đi sạch sẽ, không chừa lại đuôi…
-Hắn ta không chừa đuôi lại cũng không sao, nhưng mà nếu chừa lại thì tốt…
Phương Thốn không để ý nữa mà cười, nhẹ giọng nói:
-Nếu Thôn Hải Bang có liên quan đến chuyện này, vậy thành thủ…
Nói đến đây, hắn cũng không nói tiếp nữa.
Thành thủ Liễu Hồ, chính là thúc thúc của Mạnh Tri Tuyết, mọi người đều biết.
Mà cho đến nay, phía thành thủ, luôn tỏ ra không có liên quan gì đến nhân đan, trên thực tế, dù cho Thôn Hải Bang cùng thành thủ có liên quan thì cũng không muốn cho người khác biết, nhưng Phương Thôn chỉ là đoán thôi, không có chút chứng cứ nào, nếu chỉ dựa vào chỗ này mà phán đoán, vậy nếu kiên quyết đem chuyện nhân đan, đưa đến bên thành thủ, thì thật không thích hợp…
-Thành thủ…
Sau khi nghe Phương Thốn nói xong, sắc mặt Mạnh Tri Tuyết căng thẳng, thấp giọng nói:
-Nhưng bây giờ là ở thư viện…
-Không ai ngốc cả, nhìn thì là thư viện, nhưng chưa chắc là thư viện thật…
Phương Thốn chỉ nhẹ giọng nói một câu, không nhiều lời nữa.
Còn Mạnh Tri Tuyết, lúc đó thật sự là nghiêm túc suy nghĩ, càng suy nghĩ, sắc mặt càng trở nên kỳ lạ.
Sau một hồi, nàng đột nhiên nói:
-Ngươi biết chuyện thả hổ Nam Sơn không?
Phương Thốn chỉ cười, chuyện năm đó huynh trưởng trong nhà đại náo ở thành Liễu Hồ ai ai cũng biết, sao bản thân lại không biết được?
Mạnh Tri Tuyết tỏ vẻ rất nghiêm túc, nói:
-Vậy ngươi có biết, người bị ép quay về ở ẩn vì chuyện thả hổ Nam Sơn là ai không?
Phương Thốn đương nhiên là biết.
Lão chủ thư viện năm đó, vì nguyên thọ sắp cạn nên bị buộc đầu hàng hổ yêu, dung túng hại người ở Nam Sơn, lén hấp thụ yêu khí, thật ra là mượn yêu pháp, chuyển hóa khí trời cho mình, để nguyên thọ được kéo dài, phá bỏ cảnh giới, nhưng chuyện này, lại bị huynh trưởng phát hiện, thả hổ Nam Sơn, dùng kiếm trảm hổ yêu, sau đó mang đầu hổ về thư viện, trước mặt mọi người tiết lộ mọi chuyện.
Lão chủ viện chứng cứ rành rành, không thể chối bỏ, chỉ đành lặng lẽ quy về ở ẩn.
Cũng may, ông ấy chỉ mượn yêu nhân sinh nguyên khí, không luyện nhân đan, cũng may, lúc còn trẻ ông ấy có không ít công lao, lúc đó có người trong quận thủ bảo vệ ông ấy, nên chỉ cần từ chức ở ẩn, không lấy mạng, cũng chỉ là giam lỏng ông ấy trong trạch viện.
Mạnh Tri Tuyết thở dài một hơi, mới nói:
-Lão chủ viện bị ép ở ẩn đó, chính là thúc thúc của thành thủ!
Ngừng lại một lúc, nói:
-Xét theo vai vế, thì ta phải gọi ông ấy một tiếng nhị thúc công!
-Nhị thúc công?
Phương Thốn không để ý mà cười, lòng nghĩ một người họ Mạnh, một người họ Bạch, quan hệ thân thích này cũng khá thú vị.
Với lại lúc trước ở phủ thành thủ, hắn từng nhìn thấy quan hệ giữa Mạnh Tri Tuyết và thành thủ, hoàn toàn không nhìn ra sự gần gũi giữa hai bên, ngược lại thì, cảm thấy thành thủ có chút kiêng dè Mạnh Tri Tuyết, đây đâu phải dáng vẻ họ hàng nên có?
Nhưng mà chuyện này, không liên quan đến chuyện đang phải suy nghĩ hiện tại, nên không cần nói ra.
Mạnh Tri Tuyết nói tiếp:
-Năm đó sau khi ông ấy bị ép ở ẩn, không bao lâu sau, bị bệnh chết trong trạch viện, lúc đó thực ra cũng có nhiều người cảm thấy bất công cho ông ấy.
Bởi vì lúc đó, thành Liễu Hồ vô cùng hỗn loạn, người mượn yêu khí sợ là không ít, nhưng sau khi chuyện này bị bại lộ, mọi người chỉ là giả vờ không liên quan, thậm chí thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, khiến cho lão chủ viện một mình gánh tội!
Phương Thốn nghe xong, có chút hiếu kỳ:
-Nói như vậy, Linh Tú nói bốn chữ lấy oán báo ân, là từ đây sao?
Mạnh Tri Tuyết nói:
-Nhưng lão chủ viện đã chết rồi…
Phương Thốn nhìn nàng, chỉ khua khua quạt, không nói gì.
Mạnh Tri Tuyết cũng đã có phản ứng lại, không nhiều lời, đối với việc luyện khí mà nói, thủ đoạn cổ quái nào cũng có…
Phương Thốn cũng im lặng suy nghĩ một hồi, nói:
-Lão Triều cùng với bên thành thủ nhiều khả năng có sự liên quan không nói rõ được, còn nhân đan tuy tà độc, nhưng cũng không phải ai cũng biết luyện, huống hồ gì phục vụ cho nhân đan, cũng có hậu họa. Nếu như không phải đã già không đi nổi, người có nguyên thọ sắp tận, e là cũng sẽ không phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ mà luyện nhân đan như vậy, vậy thì…
-Cái ta muốn nói, cũng là ở chỗ này…
Mạnh Tri Tuyết nhìn Phương Thốn, thở dài một hơi, mới thấp giọng nói:
-Vị kia… lão chủ viện, khi còn sống có nô bộc, cũng biết cách tu hành, sau này lúc lão chủ viện mất đi, ông ấy cũng rời khỏi nhà ở thành thủ. Mà người này, ta nghe hạ nhân ở thành thủ vô ý nói qua, thật ra ông ta là…
Nàng cắn môi một cái mới nói tiếp:
-Bang chủ của Thôn Hải Bang, lão Triều!
-Quả nhiên là như vậy…
Phương Thốn nghe xong, cả người sững sờ.
Lúc trước chỉ nghi ngờ lão Triều với thành thủ có liên quan, bây giờ thì rõ ràng rồi.
-Dù có thế nào, khi sự việc cụ thể hơn, ta sẽ tìm cách điều tra!
Mạnh Tri Tuyết nhẹ giọng mở miệng, thái độ kiên định, thấy Phương Thốn ngạc nhiên nhìn mình, mặt ửng đỏ nói:
-Thật ra… thật ra ta vốn có hơi do dự, ta sợ sau khi nói ra những lo nghĩ của mình, sẽ có người nói ta vì muốn nổi trội, vì muốn thể hiện, thậm chí là vì cố ý bắt chước theo Phương Xích tiên sư mới chuyện không nói có, chuyện nhỏ hóa lớn, từ đó trong lòng…
Cuối cùng, không nói nữa, ngẩng đầu lên cười nói:
-Nhưng ngươi cũng thấy như vậy, lòng ta đã kiên định rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất