Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 148. Bản tính vốn rất lương thiện (2)

Chương 148. Bản tính vốn rất lương thiện (2)


Cũng chính nhờ việc mua đan dược lần này mà trong vô hình đã mở ra một lối tư duy khác cho Phương Thốn…
Trước đó, khi Hạc Chân Chương nghe nói Phương Thốn muốn mua đan đã nghĩ rằng hắn ta muốn sử dụng Luyện Khí Đan để nâng cao tu vi của mình. Nguyên nhân chính là vì tu vi hiện tại của Phương Thốn thực sự là thấp hơn so với các bạn học xung quanh, không phải là Phương Thốn không muốn nâng cao tu vi. Chủ yếu là dạo này hắn ta mỗi ngày đều phải luyện hóa 100 công đức, tốc độ đã là vô cùng nhanh rồi, nếu mà còn tiếp tục nâng cấp lên nữa thì cơ thể sẽ chịu không nổi, tiến cảnh như vậy có phải là quá nhanh rồi hay không?
Tu vi không bằng học thức, nâng cấp quá nhanh sẽ thực sự bị coi là quái vật.
Nhưng hôm nay, cuộc trò chuyện giữa hắn ta và Khúc lão tiên sinh đã khiến Phương Thốn nghĩ ra, hắn ta tu hành có thể không sử dụng Luyện Khí Đan, nhưng có thể giả bộ là hắn ta đã dùng Luyện Khí Đan rồi…
Nâng cao tốc độ của tu vi quá dễ dàng, mỗi ngày luyện hóa 100 công đức có thể đổi thành 200 công đức!
Còn về việc khiến người khác nghi ngờ…
Chỉ cần hắn ta ăn thêm vài viên Luyện Khí Đan, người khác còn nghi ngờ cái gì nữa chứ?
Cũng vì thế, hắn ta đã quyết định bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày đều luyện hóa 200 công đức…
Hôm nay hắn ta ăn viên đan này cũng là vì muốn cảm nhận thử dược tính của viên đan xem như thế nào, để tránh sau đó nói ra không khớp.


-Công tử à, ta đã chuẩn bị xong rồi…
Đợi tới lúc bình minh, Phương Thốn đã chuẩn bị xong việc tu hành, ngoài cửa cũng vọng lại tiếng nói thì thầm của Tiểu Thanh Liễu.
Phương Thốn nhìn ngoài cửa thấy các nha hoàn trực đêm đã ngủ say rồi, cũng khẽ gật đầu một cái, cầm lên chiếc ô cũ rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Đến khu vườn của Phương trạch, Tiểu Thanh Liễu đẩy một hòn núi giả ra, hai người cùng nhau đi xuống.
Đi qua những bậc đá vòng vèo thì đến ngay một hang động nhỏ, trong hang động đó có một cái nồi, trong đó đang đun sôi một ít dược, thỉnh thoảng lại trào ra một ít bọt, sáp đã tan chảy ra, bên trong lại thêm vào một chút lưu huỳnh, ngọc tiết đã qua luyện hóa, bột ngọc trai, nước bảo sâm, v…v… Tất cả đều được nấu chảy ra, luyện hóa thành một vật chất màu vàng tươi.
-Thứ này có thể phong ấn được khí tức của nhân đan hay sao?
Tiểu Thanh Liễu nhìn Phương Thốn, sau đó lại nhìn cái nồi sáp này, có chút không thể tin nổi.
-Ngươi cho là ta nói chuyện với cái lão đầu đó cả nửa buổi trời đều là nói chuyện phiếm thôi à?
Phương Thốn liếc Tiểu Thanh Liễu một cái, chậm rãi bước đến cái nồi sáp trước mặt, cẩn thận quan sát nó.
Hôm nay trên Dạ Phường, hắn ta thổi phồng Khúc lão tiên sinh đó khiến ông ta vô cùng vui vẻ, nói chuyện vô cùng thoải mái. Phương Thốn ít nhất cũng đã học được bảy cách pháp môn để phong ấn các loại khí tức của đan dược khác nhau. Trong này, đòi hỏi cả tu vi cao thâm thì mới làm được, mượn một số dị pháp của bảo pháp thì mới có thể làm được, và cả đan đạo và trận đạo phải vô cùng cao thâm thì mới có thể làm được, còn Phương Thốn thì lựa chọn cái đắt nhất trong số đấy…
Cái đắt rất tốt!
Không cần phải có những thứ như tu vi, pháp bảo, cấm chế, phụ đan gì đó phức tạp như vậy. Lấy đủ nguyên liệu và ném vào trong hết là được rồi, tỷ lệ thất bại cũng không cao…
Vì vậy, cái nồi này nhanh chóng đã được hầm xong…
Bảo Lạp!
Mượn các loại dược liệu quý giá kỳ quái, luyện ra một loại dược sáp, mượn nó để phong ấn khí cơ của nhân đan!
Phong ấn nó trong sáp này có thể tạm thời bảo vệ được khí cơ của đan dược và dược tính không bị rò rỉ ra ngoài.
Thông thường thì thứ này được dùng để bảo quản một số bảo đan quý báu và pháp môn của thần đan, để tăng khả năng bảo quản và tránh làm mất đi dược tính. Nhưng bây giờ, dùng nó để phong ấn nhân đan là cách tiện lợi nhất…
Nhược điểm duy nhất là dễ tan chảy, không chịu được va đập!
Nhưng đối với Phương Thốn mà nói thì nó đã đủ rồi…
Nhìn nước sáp trong nồi cũng đã gần được, Phương Thốn liền cẩn thận lấy chiếc ô cũ đó ra, kêu Tiểu Thanh Liễu chuẩn bị sẵn sàng. Tắt lửa dưới nồi, sau đó đeo vào một đôi găng tay băng tằm chuyên dụng vào, không sợ nhiệt độ cao, duỗi tay ra nắm lấy một nắm dược sáp, sau đó cho tay vào trong ô, bọc lấy viên nhân đan đó. Lúc này mới từ từ rút ra, sau đó đem toàn bộ viên nhân đan đó từ từ bỏ thật sâu vào dưới nồi.
Trong toàn bộ quá trình, không hề để nhân đan đó tiếp xúc với không khí.
Cho đến khi nhét toàn bộ viên nhân đan đó sâu vào trong nồi, sau đó nước sáp đó bắt đầu đóng băng lại, Phương Thốn mới thở dài ra một hơi.
Thành công rồi!
Sau một lúc, đem toàn bộ miếng sáp đó lấy ra, từ từ điêu khắc, từng lớp từng lớp da sáp bị cạo đi. Rất nhanh, ngay sau đó trên tay của Phương Thốn chỉ còn lại một viên đan kích thước nhỏ bằng một nắm tay, đan dược có màu trắng sữa, nhìn nó trông rất giống những viên Luyện Khí Đan thông thường được phong ấn bằng sáp, trông cũng rất đẹp.
-Công tử, như vậy là xong rồi sao?
Tiểu Thanh Liễu tò mò nhìn viên đan dược đó, lại nhìn công tử nhà mình thêm một phần ngưỡng mộ.
-Trong thời gian ngắn không có vấn đề gì rồi…
Phương Thốn khẽ thở dài, cuối cùng cũng không phải tốn công đức để phong ấn viên nhân đan này nữa.
-Viên đan dược này chúng ta dùng như thế nào hả?
Tiểu Thanh Liễu xoa nhẹ hai tay, vẻ mặt hưng phấn.
-Con mồi trong tay, thì đương nhiên là dùng để câu cá rồi…
Phương Thốn thấp giọng nói và mang theo cả ý cười:
-Gần đây thành Liễu Hồ rất náo nhiệt. Dù là bên thư viện hay là bên thành thủ đều rất bận rộn. Cũng khó trách, khi mà viên nhân đan đó luyện thành, tinh quang tứ xạ, trong phạm vi một trăm dặm đổ lại, luyện khí sĩ đều cảm nhận được, làm sao mà có thể qua mắt được các tiên tông và quận phủ bên trên kia chứ. Đối với thư viện và thành thủ bây giờ mà nói, con cừu để thế tội cũng đã có sẵn rồi, trực tiếp báo Linh Tú giáo viên lên trên là xong. Nhưng bởi vì viên nhân đan đã biến mất rồi, chuyện này không phải chỉ cần nộp con rối thế tội ra là có thể xong chuyện…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất