Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 149. Bản tính vốn rất lương thiện (3)

Chương 149. Bản tính vốn rất lương thiện (3)


-Chỉ cần một ngày không tìm ra được viên nhân đan, thì ngày đó bọn họ sẽ không thể có được bình an!
-Thời gian càng kéo dài thì bên trên tạo áp lực cho họ càng lớn, bọn họ sẽ càng gấp gáp…
-Đợi đến khi bọn họ gấp gáp như thể đang đứng trên đống lửa rồi thì càng hận không thể ngay lập tức giết người, chỉ cần lúc đó đan dược này xuất hiện ở đâu thì ở đó sẽ…
Đang nói, hắn đột nhiên nắm năm đầu ngón tay lại và sau đó đột nhiên mở ra:
-Bùm…
-Sẽ nổ sao?
Tiểu Thanh Liễu hưng phấn nói:
-Công tử đem nó cho ta đi, ta sẽ ném nó vào bên trong Hắc Thủy Trại…
-Bây giờ chưa cần gấp gáp…
Phương Thốn cười nói:
-Quan hệ bên phía lão Triều và thành thủ còn chưa rõ ràng, thái độ của thư viện cũng không có rõ ràng. Hiện tại, cho dù có đem viên nhân đan này đến Hắc Thủy Trại thì bọn họ cũng chưa chắc sẽ tiêu diệt lẫn nhau, nói không chừng bọn họ bí mật thảo luận xong rồi cho qua chuyện này luôn…
Tiểu Thanh Liễu giật mình:
-Vậy thì phải làm sao?
Phương Thốn cười và nói:
-Bọn họ đã dựng sân khấu lên rồi, vậy tại sao chúng ta không làm cho vở kịch này sinh động hơn chút nữa?
Tiểu Thanh Liễu trợn to hai mắt:
-Phải diễn cái gì đây hả?
Phương Thốn cầm lấy cuộn sách và đập vào đầu Tiểu Thanh Liễu một cái, cười nói:
-Cần gì phải tự mình lên sân khấu hả? Mời một vài người diễn kịch đến không phải là ổn rồi sao?
Nói xong, nụ cười trên mặt hắn ta càng đậm hơn nữa, nói:
-Chỉ cần để lộ tin tức trong thành Liễu Hồ có một viên nhân đan, chắc chắn là những tên tán tu, tà tu và bọn yêu quái tứ phương, cả những bằng hữu giang hồ, nghe xong tin này nhất định sẽ rất hứng thú!
Tiểu Thanh Liễu ngơ ra một hồi, sau đó nhảy dựng lên, duỗi ngón tay cái ra và nói:
-Công tử thật biết cách hại người!
-Nói bậy, bản công tử đây rõ ràng là trảm yêu trừ ma…
-Công tử thật biết cách trảm yêu trừ ma…
-… Quá khen, ta chỉ là bản tính lương thiện mà thôi!
-… He he he he he he!
-… Ha ha!
-…
-…
Một chủ một nô nhìn nhau mà cười, ngọn lửa phản chiếu lên trông gương mặt họ vô cùng nham hiểm.
Sau khi đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc câu cá tỉ mỉ và phức tạp này, Phương nhị công tử ngoan ngoãn và đẹp trai ngày nào nhìn bề ngoài cũng không thấy có gì thay đổi. Hằng ngày hắn ta vẫn thức dậy đúng giờ, dưới sự hầu hạ của bốn nha hoàn dậy tắm rửa và sửa soạn quần áo. Sau đó ngồi lên chiếc xe ngựa trông vô cùng tinh tế và lộng lẫy, nhưng lại có phần quá mức khiêm tốn của mình để đến thư viện tu tập. Vẫn như mọi hôm, xe ngựa đều đi ngang qua cái sạp bán đậu phụ và hắn ta vẫn như mọi ngày đều sẽ liếc nhìn tiểu cô nương bán đậu phụ đó một cái, nhân tiện sẽ được mấy nương tử trẻ tuổi và lão thái thái trong khu xóm đó liếc nhìn vài cái rồi tấm tắc khen đẹp trai.
Bạc vụn nên ném cho những người ăn xin trên vỉa đường vẫn sẽ được ném, nên trêu chọc ông chủ xe ngựa kia bụng bự thì cũng sẽ trêu chọc…
Nếu phải nói là có gì đó khác biệt, thì chính là tu vi của Phương nhị công tử đã tiến bộ rất nhanh.
Sau khi có được cả một túi Luyện Khí Đan của Khúc lão tiên sinh, tu vi của Phương Thốn cũng được nâng lên rất nhanh. Vốn dĩ tu vi của hắn ta đã nhanh đến mức khiến người khác phải khen ngợi. Nhưng bây giờ nó lại còn nhanh hơn nữa. Mỗi ngày đều tiến bộ nhảy vọt. Trước sau chưa tới nửa tháng mà tu vi của hắn ta đã thành công vượt qua một ngưỡng nhỏ và đạt đến cấp độ cao của Luyện Tức Cảnh rồi…
Tu vi của Phương Thốn lúc này đã vượt qua hơn một nửa học sinh trong thư viện.
Tất cả các học sinh đều vô cùng cảm khái.
Mặc dù tu vi của Phương Thốn tiến bộ rất nhanh, nhưng trong lòng đã sớm không còn cái sự ghen tị như trước kia nữa, thay vào đó là cảm khái mà lắc đầu…
-Thật đáng tiếc cho Phương nhị công tử…
Phương Thốn không chỉ lấy có mỗi túi đan của Khúc lão tiên sinh và len lén ăn nó mà hắn ta còn ăn rất mạnh dạn. Ngoài túi đan của Khúc lão tiên sinh đưa, hắn ta còn yêu cầu lão Hoàng quản gia hàng ngày đều chạy ra ngoài một chuyến, bất kể là Linh Đan Phường ở thành thủ, hay là những nơi tuy nhỏ nhưng có danh tiếng, hay những nơi chính đan đường được bí mật kiểm soát hoạt động kinh doanh bởi thư viện. Tất cả đều ghé thăm một vòng, những loại đan tốt không biết là đã mua bao nhiêu rồi.
Khi những người khác hỏi đến, lão Hoàng quản gia cũng không hề né tránh, ngược lại còn tự hào mà nói:
-Nhị công tử nhà ta phải tu hành rồi, các công tử nhà khác cũng không có thiếu tài nguyên đan dược, thế nên Phương gia chúng ta làm sao có thể để cho công tử thiếu được chứ?
Kết quả là bây giờ, hầu hết tất cả mọi người trong thành đều biết rằng Phương nhị công tử đang điên cuồng dùng Luyện Khí Đan để nâng cao trình độ tu vi của mình.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tu vi của Phương Thốn nâng cao nhanh đến như vậy, những người ghen tị kia cũng ít đi.
Đối với thái độ thiên tư của Phương Thốn, bọn họ từ "ghen tị" biến thành "ngưỡng mộ"!
-Đáng sợ, Phương nhị công tử cũng đã dùng Luyện Khí Đan rồi, vậy thì chúng ta còn có gì không phục được nữa hả?
Bằng cách này, nó không chỉ tạo ra một cơn sốt nhỏ trong việc mua đan, mà còn nhiều học sinh đã lấy lại được mục đích ban đầu của họ.
Điều đáng tiếc duy nhất là mặc dù các học sinh đó dường như đều vui vẻ khi thấy thành quả này, họ rất vui khi thấy Phương nhị công tử cũng đã dùng Luyện Khí Đan giống như họ. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, Lam Sương giáo viên, người đang bận rộn bên ngoài trong một lần trở về thư viện thì vô tình nghe được tin tức này, ông ta không khỏi sửng sốt, sốt sắng gọi Phương Thốn đến để răn dạy hắn ta một chặp:
-Tu vi bây giờ của ngươi mới có bao nhiêu đâu mà đã dám dùng Luyện Khí Đan rồi hả?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất