Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 150. Thiên la địa võng

Chương 150. Thiên la địa võng


Phương Thốn thấy sắc mặt của Lam Sương tiên sinh xấu đi, trong lòng cũng không có đáy, chỉ đành phải lễ phép nói:
-Gần đây tiên sinh vất vả rồi…
-Ta vất vả cái đầu của ngươi!
Lam Sương tiên sinh tức giận răn dạy:
-Đừng có nói những lời tốt đẹp này nữa, ngươi bị cái gì vậy hả?
-Cái này… học trò chỉ là muốn nâng cao tu vi của mình một chút thôi mà…
Phương Thốn lộ vẻ khó xử, quan tâm hỏi:
-Gần đây tiên sinh có mệt lắm không?
-Ta mệt cái đầu của ngươi…
Lam Sương tiên sinh nói:
-Có ai nâng cao tu vi của mình như ngươi hay không hả?
-Phục đan cũng là việc thường gặp mà…
Phương Thốn trợn to hai mắt nói:
-Nghe nói nhân đan kia tìm được rồi sao?
-Tìm được rồi sao?
Lam Sương tiên sinh ngạc nhiên và nói:
-Tại sao ta lại không biết?
Đã chuyển đề tài thành công!
Phương Thốn vội vàng nói:
-Gần đây có rất nhiều tin đồn, có người nói rằng đã tìm được nhân đan rồi, nhưng mà đã có người lén giấu đi, cũng có người nói nhân đan đã bị bí mật tiêu hủy. Còn có người nói rằng thư viện và thành thủ đã ra thông báo nếu tìm được nhân đan thì sẽ thưởng cho vạn lượng vàng nữa. Người xem, các học sinh của Lam Sương Đình bây giờ đều đang sôi sục tự ý hành động, không ai chịu ở lại Lam Sương Đình để tu tập nữa. Nhất là Hạc Chân Chương kia, hắn ta đã mấy ngày không đến đây rồi…
-Những đứa trẻ ngốc này…
Lam Sương tiên sinh lắc đầu thở dài:
-Tâm là tốt, nhưng dù sao thì cũng còn quá trẻ, làm sao có thể biết được mức độ nghiêm trọng của chuyện này chứ…
Phương Thốn cười nói:
-Học trò cũng nghĩ như vậy, dù sao thì cũng đã có viện chủ và thành thủ làm chủ…
-Viện chủ và thành thủ sao?
Lam Sương tiên sinh nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng:
-Trông chờ vào bọn họ…
Có vẻ như ông ta cảm thấy rằng ngay trước mặt học sinh của mình nói những lời như vậy không hay cho lắm, nên cũng chỉ lắc đầu và dừng lại ở đó.
Trong lòng của Phương Thốn âm thầm suy nghĩ, bề ngoài có làm tốt đến đâu, chỉ cần làm không đúng thì sẽ bị những người xung quanh nhìn ra. Bản thân hắn ta cũng đã nhận ra một số vấn đề giữa thư viện và thành thủ rồi. Các giáo viên của thư viện làm sao mà không nhận ra được điều đó. Đến cả Mạnh Tri Tuyết ngốc nghếch kia cũng đã nhận ra được, nếu không thì sao nàng ta lại lựa chọn tự mình điều tra một số chuyện…
-Đã lâu như vậy rồi mà cũng không có kết quả gì, có khi nào nhân đan đã bị người khác mang khỏi thành Liễu Hồ rồi không?
Với một tiếng thở dài nhẹ, Phương Thốn nói một cách thản nhiên.
-Chạy trốn sao?
Lam Sương tiên sinh nghe xong thì cười nhẹ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
-Đó là cái gì hả?
Phương Thốn nhìn cơn mưa phùn rồi nói:
-Cơn mưa này đã rơi được một lúc lâu rồi!
-Ha ha, đây không phải mưa, mà là Thiên La Địa Võng!
Lam Sương tiên sinh cảm khái một tiếng, sau đó rướn cổ thở dài:
-Kể từ cái ngày mà nhân đan bị trộm, bọn ta cũng không còn thời gian rảnh rỗi nữa rồi. Đích thân Chung lão tiên sinh chủ trì, còn mời cả Thương tiên sinh của thư viện ra tay bày ra một cơn mưa lớn ở đây, đám mây bao bọc cả Liễu Hồ hơn ba trăm dặm. Chỉ cần có người muốn rời đi, đều sẽ có cảm ứng. Bằng cách này, họ chỉ cần canh giữ ở các con đường lớn và tất cả các bên nghiêm túc điều tra, trừ phi là động thiên kỳ bảo, thuật khi thiên, nếu không thì ai có thể lấy nhân đan mà rời khỏi Liễu Hồ được, người trộm đan sắp gặp xui xẻo rồi…
-Thương tiên sinh của thư viện sao?
Nghe đến đây, Phương Thốn khẽ động:
-Ông ta biết biết thuật bố mưa trận sao?
Thư viện Bạch Sương.
Dưới viện chủ, có bốn vị đại tọa sư, Chung Thương Lương Lộc, mỗi người đều có thế mạnh riêng. Phương Thốn mới vào thư viện chưa lâu, cũng không mấy thân thuộc gì với bọn họ, chỉ có nghe qua bài giảng của Chung Việt tọa sư. Biết ông ta giỏi về Thuật Kinh, còn đối với ba vị tọa sư kia thì hoàn toàn không biết. Nhưng ngoại hình thì cũng có chút mơ hồ ấn tượng, vị Thương tiên sinh này hình như là một ông lão đầu tóc bạc phơ, bình thường không tùy tiện nói cười.
Lam Sương tiên sinh nghe vậy cũng cảm thán một tiếng nói:
-Thương tiên sinh bình thường rất ít khi ra tay, cũng không thích hỏi nhiều chuyện, nhưng một thân tu vi của ông ta thật sự rất là tốt, ông ta rất giỏi Toán Kinh, biết trận lý, chung tay với Chung lão tiên sinh kêu gọi khí mây bao phủ thành Liễu Hồ, giăng ra một Thiên La Địa Võng như vậy, thật sự không tầm thường. Dù sao thì ông ta có thân phận cao, tuổi cũng đã lớn, thời gian mà ông ta ở trong thư viện này thậm chí còn lâu hơn cả viện chủ nữa. Thế nên cho dù là viện chủ thì cũng không dám ra lệnh cho ông ta. Lần này là ông ta tự mình đưa ra đề nghị giúp đỡ, đây cũng là điều mà bọn ta không ngờ đến, bớt đi bao nhiêu là sức lực…
-Biết trận lý, thân phận cao, chủ động ra tay…
Phương Thốn cau mày, qua một lúc sau mới nói:
-Một cao nhân như vậy, chỉ cần trong một niệm là có thể nghịch chuyển thiên tướng được sao?
-Có lẽ là được…
Lam Sương tiên sinh có chút tò mò, nói:
-Ngươi cũng không có cầu mưa, hỏi cái này để làm gì hả?
Phương Thốn chỉ có thể cười một cái nói:
-Trong nhà có nhiều ruộng đất, vừa hay đang lúc vào mùa thu hoạch giống, sợ mưa nhiều quá làm nó ngập lũ mất…
Sau khi nghe xong những gì mà Lam Sương tiên sinh nói, hắn ta cũng nhẹ nhõm hơn được một chút rồi.
Ban đầu hắn ta thực sự có chút lo lắng, nếu lỡ cả hai bên thành thủ và thư viện đều cho rằng tên trộm nhân đan kia đã trốn thoát rồi, vậy thì cục thế trong thành Liễu Hồ sẽ có khả năng được buông lỏng. Đến lúc đó hắn ta phải bố trí thêm gì đó thì lại càng phiền phức hơn. Bây giờ thành thủ và viện chủ đều đang dốc hết công sức để đảm bảo nhân đan không thể rời khỏi thành Liễu Hồ, vậy thì cục thế bây giờ sẽ càng ngày càng căng thẳng hơn, cũng sẽ ngày càng thú vị hơn…
Còn về việc bày mưa bố trận, đức cao trọng vọng, tìm kiếm nhân đan…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất