Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 151. Đi nhiều hơn nửa bước

Chương 151. Đi nhiều hơn nửa bước


-y, ta nói mấy thứ này với ngươi để làm gì chứ?
Đang suy nghĩ miên man, Lam Sương tiên sinh đột nhiên sững sờ nói:
-Ta gọi ngươi qua đây là vì chuyện phục đan mà…
Phương Thốn bất lực, suy nghĩ quá sâu xa, nhất thời không trả lời kịp, nhưng Lam Sương tiên sinh đã kịp phản ứng lại rồi…
-Trò chỉ là nhìn thấy mọi người đều đang tìm kiếm nhân đan nên cũng muốn tham gia để lập công…
-Ngươi đừng có mà đi gây chuyện như mấy đứa kia!
Lam Sương tiên sinh chậm rãi lắc đầu, thở dài nói:
-Ta cũng không muốn cấm các ngươi đi làm những chuyện có lợi cho thiên hạ này, nhưng hiện tại sợ rằng các ngươi vẫn chưa hiểu được sự phức tạp của chuyện này. Thân là học sinh thì việc quan trọng nhất vẫn là tu luyện tu vi. Đặc biệt là ngươi đấy, tuy là người có thiên tư hơn người, nhưng dù sao thì tu vi cũng vẫn còn thấp, cần học nhiều hơn nữa, suy nghĩ một chút làm sao để vào được Quận Tông tu hành, đó mới là đúng đắn!
-Vào Quận Tông sao?
Phương Thốn nghe xong mỉm cười, nói:
-Không phải là còn tới nửa năm hay sao?
-Nửa năm ư?
Lam Sương tiên sinh bất lực lắc đầu nói:
-Người ngoài nhìn vào là còn nửa năm, nhưng thật ra là đã sớm phê chuẩn đủ kiểu rồi, sớm đã được định rồi…
-Hả?
Phương Thốn nghe thấy điều này không khỏi trở nên nghiêm túc hơn.
Sau khi học sinh của thư viện học đủ ba năm thì đều phải rời khỏi thư viện, mỗi người lựa chọn con đường của riêng mình. Trong số những con đường này, tốt nhất chính là vào được Quận Tông, tu hành pháp môn cao thâm hơn nữa. Theo quy tắc từ trước đến nay thì để vào được Quận Tông, cần phải thông qua sự phê chuẩn của giáo viên, phải có đủ thiên tư, học thức, tu vi, gia thế, công đức, tất cả đều phải là tốt của tốt, có như thế thì mới có cơ hội để các trưởng lão trong Quận Tông lựa chọn.
Tuy nhiên, trong trường hợp bình thường, việc lựa chọn đồ đệ của Quận Tông chỉ có kết quả sau khi học sinh ở trong thư viện đã đủ ba năm. Nhưng không ngờ phê chuẩn này đã được bắt đầu từ lúc này rồi, các trưởng lão của Quận Tông xem ra cũng gấp gáp lắm rồi…
Nhưng mà Phương Thốn cũng không hề vội vàng gì.
Bây giờ cả thiên tư, học thức, gia thế của hắn ta đều không cần phải nói nữa, đến cả công đức cũng là nằm trong hàng mười của thư viện.
Thứ duy nhất còn thiếu chính là tu vi.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này, hắn ta mượn việc dùng đan để che đậy, đang không ngừng gia tăng tốc độ tu vi, hắn ta cũng đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Nếu thiết lập của bản thân đã là một thiên tài thì phải làm sao đó để cho ra hình dáng của một thiên tài.
Tuy rằng tu vi của hắn ta ít hơn những người khác tận hai năm, nhưng trong vòng một năm, hắn nhất định phải nằm trong số những người giỏi nhất thư viện!
-Vì ngươi đang tu tập ở Lam Sương Đình của ta, chuyện phê chuẩn này ngươi không cần phải bận tâm!
Lam Sương tiên sinh khẽ thở dài nói với Phương Thốn:
-Việc phê chuẩn này của các giáo viên là một việc lớn. Nó liên quan đến tương lai và vận mệnh của các học sinh. Ta cũng sẽ không thiên vị ngươi, nhưng nếu xét về xuất thân và thiên tư, học vấn thì ngươi quả thật là có thể nằm trong nhóm tốt của tốt. Còn về tu vi thì theo như thiên tư của ngươi, muốn nâng cao lên không phải là không có hy vọng. Nhưng là, chuyện vào Quận Tông, ở một mức độ nào đó, e rằng phức tạp hơn ngươi nghĩ nhiều…
Phương Thốn cười nói:
-Nếu trò là người giỏi hết về tất cả mọi mặt, còn sợ không ai chọn sao?
-Quận Tông của bây giờ đã khác xa so với trước đây rồi…
Lam Sương tiên sinh nghe vậy, cũng chỉ có thể bất lực mà cười nói:
-Quận Tông của trước đây, điều đầu tiên chọn lựa học sinh là dựa vào công đức, còn lại là các học sinh của thư viện lập công đức, thiên tư kém một chút cũng có tư cách để vào Quận Tông và được đào tạo trọng điểm. Nhưng bây giờ, dựa vào tiêu chuẩn công đức đã dần dần không được xem trọng rồi. Tuy vẫn được liệt kê trong năm tiêu chuẩn để chọn, nhưng nó đã trở thành tiêu chuẩn có cũng được không có cũng được rồi…
Vừa nói, ông ta vừa lắc đầu và thở dài:
-Ngươi có biết chuyện năm đó của huynh trưởng ngươi ở Quận Tông hay không?
-Huynh trưởng sao?
Nghe thấy Lam Sương tiên sinh nhắc tới huynh trưởng của mình, vẻ mặt của Phương Thốn có chút nặng nề.
Về việc này, hắn ta cũng biết một chút, năm đó huynh trưởng trảm yêu Nam Sơn, ép lão viện chủ phải thoái vị, rất nổi tiếng nhưng cũng vì điều đó mà đắc tội với không ít người. Rõ ràng là năm đó, luận về thiên tư hay là học thức, hoặc cả công đức, cũng là đạt tới cao nhất, nhưng chính là không có một Quận Tông nào muốn nhận, rõ ràng huynh ấy là thiên tài kiệt xuất, nhưng lại bị bỏ qua.
Có lẽ cũng chính từ lúc đó, công đức cái thứ này liền trở nên vô giá trị.
Phương Thốn bình tĩnh suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười:
-Vậy nếu như tu vi của trò đạt đến mức giỏi của giỏi thì như thế nào hả?
Cách làm này là cách làm phá cục năm đó của huynh trưởng.
Năm đó huynh trưởng xuất chúng như vậy, nhưng lại bị tất cả các Quận Tông bỏ qua, cách làm này của huynh ấy cũng đơn giản.
Hắn ta cư nhiên lại trong lúc tọa sư của mình lâm trọng bệnh, những người khác thì đều xa lánh hắn ta như thể hổ rình mồi, tự mình tìm tòi, tu luyện thành công ngũ khí luyện nguyên thân, xây dựng thành công căn cơ, trong chốc lát liền nổi tiếng bốn phương, sinh ra thiên phú, đám Quận Tông kia muốn giả vờ không nhìn thấy hắn ta cũng khó khăn. Cuối cùng, chỉ có một trưởng lão của Cửu Tiên Đại Tông, Thanh Giang, người có nội hàm thâm hậu nhất đứng ra, nhận hắn vào môn phái của mình.
-Tu vi…
Tâm trạng của Lam Sương tiên sinh có chút nản lòng, chậm rãi lắc đầu và thở dài:
-Ta đã nói với ngươi về quy củ từ trước đến nay của thư viện khi phê chuẩn rồi, giao vào tay của các trưởng lão Quận Tông kia, sau đó để bọn họ tự lựa chọn học sinh thích hợp. Chính là nói, đến cuối cùng ai được chọn, còn phải tùy thuộc vào các vị trưởng lão kia. Cho dù ngươi có tài giỏi đến đâu, nếu không có trưởng lão Quận Tông nào tình nguyện chọn ngươi thì có ích gì chứ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất