Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 158. Kỳ tài Phương Thốn (2)

Chương 158. Kỳ tài Phương Thốn (2)


Vừa nãy hắn ta mới nghe xong những gì mà Lam Sương tiên sinh đã truyền thụ về pháp Lưu Ly Ngọc Thân của Cửu Tiên Tông. Đương nhiên hắn ta biết tu luyện Bảo Thân là phải để bản thân đoạt thai hoán cốt, đây là căn cơ của đạo. Cũng bởi vì các pháp môn tu luyện Bảo Thân này khác nhau, thế nên khi nuôi cơ thể thành Bảo Thân, nội tức sẽ được vận chuyển để chuyển hóa thành kinh mạch cũng sẽ không giống nhau. Chính vì sự khác biệt này mà khi tu luyện thành Bảo Thân mới có nhiều uy năng đến như vậy!
Tuy nhiên, Vô Tương Bảo Thân pháp này là phải đem luyện hóa tất cả các kinh mạch.
Những người khác cũng chỉ đi một hoặc hai đường, nhiều nhất là ba đường. Nhưng mình lại phải đi hết tất cả các đường chỉ trong một hơi…
"Đây không phải là chuyện nhảm nhí sao?" Trong lòng Phương Thốn âm thầm suy nghĩ: "Nội tức của con người là có hạn, không thể so sánh như thiên địa được. Những người khác chỉ cần chọn một vài đường để đi là đã đủ rồi. Nhưng nếu muốn đi hết tất cả các đường thì nội tức của ai dùng cho đủ chứ, pháp lực của ai mà đạt được tới mức đó hả?"
"Chỉ có mình!"
Một câu trả lời hiện lên trong đầu Phương Thốn.


Một đám đại nhân vật như vậy, tìm kiếm không biết bao nhiêu là kỳ tài tu luyện pháp môn này, nhưng cũng không thể thành công được, không thể tìm ra được huyền diệu trong đấy. Thế nên bọn họ mới gửi Bảo Thân pháp này đến cho mình, muốn nhìn xem coi đệ đệ này của tiên sư có gì khác không. Có lẽ bọn họ cho rằng sau khi mình nghiên cứu một thời gian thì có thể từ Bảo Thân pháp này ngộ ra được một số gì đó khác lạ…
Bọn họ đoán đúng rồi!
-Nội tức của những người khác cho dù là tu luyện như thế nào thì đều là hậu thiên chi khí, độ tinh thuần có hạn. Chỉ có mình, nhờ sự trợ giúp của Thiên Đạo Công Đức Phổ mới có thể luyện nội tức của mình thành tiên thiên chi khí. Nói cách khác, mình vốn là đang dùng tiên thiên chi khí để tu luyện, cũng chỉ có tiên thiên chi khí mới đủ để thỏa mãn cái suy nghĩ ban đầu của huynh trưởng khi viết ra bộ kinh văn này, đó chính là khí tẩu chu thiên, vô hình vô tướng!
Chỉ có hắn ta mới có thể làm được tới bước này, vì vậy mà bộ kinh văn này chính là chuẩn bị cho hắn ta.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, người khác sẽ ngay lập tức cho rằng đây là một bộ phế kinh!
Nhưng cũng chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn ta có thể ngay lập tức nhận ra đây chính là một bộ Bảo Thân kinh đặc biệt chuẩn bị cho hắn ta!
Nói cách khác, đây là một kinh văn chuyên dành cho những người sử dụng Thiên Đạo Công Đức Phổ.


-Cho nên, huynh trưởng không chỉ để lại cho mình Thiên Đạo Công Đức Phổ, mà thậm chí còn đặc biệt suy diễn ra một bộ pháp môn để mình tu hành. Chỉ có huynh ấy biết, Thiên Đạo Công Đức Phổ còn có thể nhờ vào huyền cơ của phong thư kia, cộng thêm công đức mà mình trừ yêu trảm ma tích lũy được, thoát khỏi sự chú ý của những người kia, truyền đến chỗ mình, nhưng một bộ kinh văn như thế này tuyệt đối không thể giấu được tất cả mọi người…
Phương Thốn gấp lại bộ Vô Tương Bảo Thân Kinh, trong lòng âm thầm suy ngẫm.
-Thế nên huynh ấy mới trực tiếp viết ra bộ kinh văn này và truyền thụ đi khắp tứ phương, để cho bọn họ từ từ đi nghiên cứu…
-Huynh ấy biết bọn họ căn bản là không thể tu luyện được pháp môn này, trong mắt của bọn họ thì đây chỉ là một bộ phế kinh, huynh ấy biết bọn người đó sẽ không nghiên cứu ra được pháp môn này, nhưng cũng sẽ không cam lòng, thế nên nhất định sẽ truyền thụ lại bộ kinh văn này cho mình…
-Vậy bộ kinh văn khiến huynh ấy tiêu tốn bao nhiêu là tâm huyết để viết ra như vậy rốt cuộc là có huyền cơ gì chứ?
-Có được Thiên Đạo Công Đức Phổ, căn bản là mình không cần phải sợ sẽ thua cho những người khác, lại tu luyện bộ kinh này…
-Hửm?
-Không đúng, hình như mình đã bỏ qua cái gì đó…
-…
-…
Phương Thốn nhạy bén nắm bắt được một điểm, và nhanh chóng dựa vào điểm đó mà suy nghĩ tiếp.
-Năm đó huynh trưởng là nhập Cửu Tiên Tông, tu luyện ngũ khí pháp vô cùng bình thường kia. Tuy chỉ là một pháp môn bình thường nhưng huynh ấy đã tu luyện tới cảnh giới mạnh nhất mới có thể lọt vào pháp nhãn của người bên cạnh. Chỉ là tu vi của huynh trưởng đã đạt tới mức cao như vậy rồi thì mới có thể suy diễn ra được phương pháp tu luyện đạo Bảo Thân này, lúc đó tu vi của huynh ấy sớm đã đạt tới một nửa của tiên cảnh rồi. Vậy thì mục tiêu của huynh ấy đáng lý là phải đặt vào việc tiếp tục tu luyện đại đạo mới đúng chứ, tại sao lại đột nhiên bắt đầu nổi lên hứng thú suy diễn ra một bộ Bảo Thân kinh đối với huynh ấy không có một chút tác dụng nào như vậy hả?
-Theo như những gì mà bọn người kia nói thì huynh ấy đã đi qua một nơi thần bí nào đó mới lĩnh ngộ được và bắt đầu suy diễn…
-…
-…
Càng nghĩ càng sâu xa, trong lòng Phương Thốn đột nhiên kinh ngạc một cái.
-Bản Nguyên Thiên Tâm…
-Thiên Đạo Công Đức Phổ…
-Hai cái này có mối liên hệ nào không nhỉ?
-Nếu ba năm trước huynh ấy mới bước vào Thiên Đạo Bí Phủ kia, gặp được Bản Nguyên Thiên Tâm, vậy thì…
Thần sắc của hắn ta càng ngày càng lạnh lẽo:
-Trước đây mình luôn cho rằng huynh ấy là vì có Thiên Đạo Công Đức Phổ nên tính tình mới thẳng thắng như vậy, trong mắt không chứa nổi một hạt cát nào. Nhưng có khi nào là do mình bị ảnh hưởng bởi kiếp trước nên mới luôn cho rằng trên thế gian này tuyệt đối không có loại người tuyệt thế kinh tài nào cả, nên mới luôn cho rằng huynh ấy là nhờ vào ngón tay vàng mới có thể có được thành tựu như vậy…
-Nhưng trên thực tế, ba năm trước huynh ấy mới nhìn thấy Bản Nguyên Thiên Tâm. Vậy có khi nào là…
-Thiên Đạo Công Đức Phổ này thật ra có liên quan đến Thiên Đạo Bí Phủ kia sao?
-Có khi nào là huynh trưởng không phải nhờ vào Thiên Đạo Công Đức Phổ mà có được thành tựu hay không?
-Có khi nào ngón tay vàng này thật ra là do huynh trưởng luyện ra không?
-…
-…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất