Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 265. Là ta làm

Chương 265. Là ta làm


Chu Hoài này thấy Phương Thốn gật đầu với mình, trái lại có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn cười to, ngồi xuống ở trong thiện đường giống như tướng quân đắc thắng, thậm chí còn cố ý chọn một chỗ gần với Phương Thốn, sau đó đập bàn, la hét một tràng.
-Nhanh dọn món lên đây, Chu sư huynh ăn no xong còn phải dạy bọn ta hát khúc mới nữa đây...
Đám đệ tử xung quanh cũng có mấy người góp vui, cười rộ gọi giúp gã ta, thậm chí còn đi lấy rượu cho gã ta.
Tiểu hồ ly ở bên cạnh cảm thấy bên kia truyền tới ánh mắt không tốt, không nhịn được nhe nhe răng, răng nanh bên trái còn thiếu nửa cái.
Phương Thốn xoa xoa đầu của nàng, kêu nàng cứ tiếp tục ăn.
Sau đó, cuối cùng bên kia cũng dọn món lên, lúc cười nói lớn tiếng chuẩn bị ăn, bỗng nhiên bên ngoài thiện đường truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người hoang mang hoảng loạn vọt vào thiện đường, lớn tiếng kêu:
-Chu sư huynh ở đâu rồi? Chu sư huynh không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi...
Xảy ra chuyện rồi, tất cả lại như chưa hề thay đổi.
Trong động phủ, Phương Thốn im lặng rất lâu, mới thấp giọng nói:
-Huynh trưởng, ngươi khá lắm...
-Đã xảy ra chuyện gì?
Một giọng nói vang lên lập tức ép hết tiếng ồn ào ầm ĩ trong thiện đường xuống. Vô số ánh mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy một đệ tử cấp thấp ở Thủ Sơn Tông xông tới, vẻ mặt như thể thấy quỷ, vị Chu Hoài đại sư huynh kia thấy dáng vẻ này của hắn, mất hết kiên nhẫn mắng:
-Cái gì mà Chu sư huynh không ổn? Ngươi mới không ổn đấy...
-Hoang mang rối loạn, đã xảy ra chuyện gì?
Đệ tử kia liên tục thở hổn hển vài hơi, thấy trong thiện đường có nhiều người như vậy, hắn hơi do dự, nhưng Chu Hoài đã giục giã nên vẫn vội vàng hét to:
-Là… là chuyện bên quận phủ, chức tiểu ấn quan của Bành chưởng lệnh ở Tập Yêu Ty, thế mà... thế mà...
-...Bị tên họ Viên què ở Nhạc Thủy Tông đoạt đi!
-...
-...
-Cái gì?
Các đệ tử xung quanh thiện đường nghe vậy đồng loạt kinh hãi.
Vị Chu Hoài đại sư huynh kia vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đứng phắt dậy:
-Sao có thể?
Theo bản năng, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể nào!
Mọi người đều biết đệ tử Thủ Sơn Tông luôn làm ổ trong núi, ít khi qua lại giao du với bên ngoài, đọ sức để giành chức vị, mà Chu Hoài chính là người có bản lĩnh lớn nhất, bình thường gã luôn qua lại với quận phủ, quen biết vài vị chưởng lệnh, hơn nữa còn âm thầm tiêu tốn trả giá không ít, cuối cùng mới nhận được một lời hứa hẹn sắp được vào quận phủ làm tiểu ấn quan, đoán chừng vài ngày nữa sẽ đi nhậm chức.
Sở dĩ gã không để trưởng lão và chấp sự tông môn vào mắt cũng vì liên quan tới việc này.
Nhưng ai có thể ngờ tới chức tiểu ấn quan này bỗng đột ngột đưa cho tên họ Viên kia?
Tuy rằng họ Viên này vẫn luôn tranh đoạt vị trí đó với mình, nhưng tu vi của hắn không bằng mình, tiền bạc đút lót cũng ít hơn mình. Trước đây Bành chưởng lệnh đã giảng giải rõ ràng, chức tiểu ấn quan này chắc chắn sẽ để lại cho mình, không thể nào lạc tới tay tên họ Viên kia...
Trong thoáng chốc, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy kỳ quái lạ thường.
Nếu vị trí tiểu ấn quan bị cướp đi, vậy... mình sẽ lại phải trả giá bao nhiêu nữa?
Số tiền đút lót này chính là nhờ Lương thúc bán hơn nửa gia tài mới đổi được...
Sự kinh ngạc giận dữ nơi trái tim còn chưa lui, bên ngoài lại ồn ào nhốn nháo, thêm một người nữa dẫn theo một gã sai vặt chạy vội tới. Trên mặt gã sai vặt kia tràn đầy vẻ kinh hoàng, vội vàng lao vào thiện đường. Vừa thấy Chu Hoài, hắn lập tức khóc rống lên.
Mà Chu Hoài thấy gã sai vặt kia cũng kinh hãi, kêu lên:
-Hổ Tử, sao ngươi lại lên núi?
-Đại công tử, xảy ra chuyện rồi!
Trong giọng nói gã sai vặt hàm chứa âm nghẹn ngào, hắn kể với Chu Hoài:
-Hôm qua có tin tức truyền tới, lô hàng Phúc Nguyên Hào của chúng ta bị một yêu vật trên sông Tiểu Thanh nuốt chửng, mấy vạn lượng trở thành công cốc, hiện giờ, hiện giờ nhóm chủ nợ cũng đã tới cửa rồi...
-Cái gì?
Chu Hoài bỗng mở to hai mắt, đầu đã trở nên choáng váng.
Lương lão tiên sinh trong lời gã sai vặt chính là Lương thúc của gã. Trước kia người này vốn là người hầu của mẫu thân gã. Sau khi gã rời khỏi gia tộc, Lương thúc cũng đi theo, luôn trung thành tận tâm với mình, dùng số bạc mẫu thân để lại kinh doanh một hiệu buôn nho nhỏ, cung ứng cho việc tu hành của mình. Trước đó không lâu, vì chuyện mình vào quận phủ làm tiểu ấn quan mà hiệu buôn nhỏ kia đã bị rút mất hơn nửa tiền tài để chuẩn bị chi tiêu cho mình, cũng vì muốn giảm bớt chút tốn kém nên mới trích ra một ít bạc mua một lô hàng hóa, vận chuyển qua sông Tiểu Thanh về hướng Giải Thành. Ai ngờ được đống hàng hóa đó lại bị yêu vật nuốt chứ?
Sông Tiểu Thanh kia đã nhiều năm nay đâu nghe thấy có yêu vật lui tới đâu?
Hơn nữa sao còn cố tình nhắm vào nhà mình?
-Công tử, ngài mau... mau về đi, không chỉ mình việc làm ăn gặp chuyện đâu...
Trên mặt gã sai vặt kia đầy nước mắt, gã khóc lóc, giọng nói hơi do dự.
Chu Hoài nghe vậy, trong lòng bất chợt rung lên hồi chuông báo động, lạnh lùng nói:
-Còn gì nữa, nói mau...
-Khi... khi tiểu nhân tới báo tin, thấy... thấy Châu Nhi tiểu thư... đã lên kiệu hoa của người khác...
Gã sai vặt kia nức nở nghẹn ngào, vội vàng nói ra.
-Ta...
Bỗng chốc, một luồng nhiệt nóng khó tả bỗng xộc thẳng vào đầu Chu Hoài.
Sao có thể?
Trong lòng Chu Hoài chỉ còn duy nhất ý nghĩ này, gần như sắp té ngã.
Châu Nhi tiểu thư, Châu Nhi tiểu thư...
Trong đầu gã bỗng nhiên xuất hiện hình bóng nữ hài tử uyển chuyển đáng yêu, ngượng ngùng tươi cười kia, trên đầu như vang lên tiếng sấm nổ ầm ầm. Không thể nào! Rõ ràng trước đó mình đã tới nhà Châu Nhi tiểu thư, rõ ràng mình đã bái kiến phụ thân nàng rồi, phụ thân nàng cũng đã đồng ý. Chỉ cần mình có chức có quyền thì sẽ suy tính tới chuyện hôn sự của mình và nàng ấy, vì sao bỗng nhiên...
...
...
Lúc này các đệ tử ở thiện đường đã hoàn toàn choáng váng.
Có người nhìn Chu Hoài đầy thương hại, có người lại nhìn gã như nhìn quái vật.
Một chuyện thôi đã đủ xúi quẩy rồi. Đây lại gặp phải liên tiếp ba chuyện, vận số... rốt cuộc phải xui xẻo đến mức nào?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất