Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 266. Là ta làm (2)

Chương 266. Là ta làm (2)


Bởi vì chuyện nọ chuyện kia nối đuôi nhau mà đến một cách quá kỳ dị, khiến cho những người muốn khuyên lại không biết khuyên thế nào mới tốt.
-Tại sao… tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Ngay cả Chu Hoài lúc này sắc mặt cũng đã tái nhợt, trong lúc nhất thời không nói rõ được là phẫn nộ hay đau thương.
Sao có thể xảy ra cùng lúc nhiều chuyện như vậy?
-Ha ha...
Giữa bốn bề tĩnh lặng, Phương Thốn nhẹ giọng cười thành tiếng.
Năng lực làm việc của Lâm Cơ Nghi quả nhiên không tồi, không những sắp xếp mọi chuyện khiến mình hài lòng, thậm chí ngay cả khoảng cách báo tin trước tin sau cũng tính toán đến. Căn chuẩn thời gian lần lượt đem đến ba tin tức, vở diễn này nhìn qua mới thú vị...
-Là ngươi...
Xung quanh đang yên ắng tĩnh mịch, tiếng cười của Phương Thốn lập tức trở nên cực kỳ rõ ràng.
Chu Hoài đã chịu đả kích liên tiếp đến mơ màng hồ đồ bỗng đỏ mắt nhìn về phía Phương Thốn. Dáng vẻ kia của gã nói là muốn giết người cũng không ngoa, gã khàn giọng hét lớn:
-Là ngươi âm thầm chơi xấu hại ta, đúng không?
Các đệ tử xung quanh lập tức căng thẳng, không ít người muốn tới khuyên bảo.
Chu sư huynh vừa chịu đả kích quá lớn, lại giận chó đánh mèo lên người khác.
Nghĩ tới bản lĩnh của vị Phương nhị công tử kia lớn cỡ nào, sao có thể làm ra loại chuyện này...
-Không sai! - Phương Thốn bỗng nhẹ giọng trả lời.
Các đệ tử Thủ Sơn Tông đồng loạt kinh hãi, ánh mắt như thấy quỷ...
-Ngươi... Ngươi...
Chu Hoài vừa rồi dưới cơn thịnh nộ quả thực cũng muốn tìm người xả giận, muốn chất vấn Phương Thốn đang cười lạnh lùng theo bản năng, lại không ngờ rằng Phương Thốn sẽ thừa nhận thật, trong phút chốc cả người gã cứng đờ, tâm trí hỗn loạn, ngược lại không biết nên nói gì...
Phương Thốn lại nhích nửa người, ngồi lên ghế, nhìn vào đôi mắt gã, bình tĩnh nói:
-Vị trí tiểu ấn quan trong quận phủ kia của ngươi là ta giúp Viên Thanh của Nhạc Thủy Tông đoạt lấy. Ta cũng không làm gì cả, chỉ đưa cho hắn một tờ ngân phiếu vạn lượng vàng, thêm vài món đồ chơi quý giá khó tìm, để hắn đả thông mấu chốt một chút thôi. Còn hàng hóa Phúc Nguyên Hào bị mất ở sông Tiểu Thanh kia... có lẽ ngươi không biết, sông Tiểu Thanh Bắc giáp Liễu Hồ, Nam giáp Di Thủy, mà toàn bộ Liễu Hồ... đều thuộc quyền quản lý của ta...
-Về phần vị Châu Nhi tiểu thư kia, ha ha...
Phương Thốn nói tới đây, không khỏi nhẹ giọng cười, nhàn nhạt nói:
-Người ta vốn thầm thương thư sinh nghèo ở ngõ nhỏ bên cạnh, lại bởi vì ý cha mẹ mà không thể không chờ ngươi. Ta thuyết phục cha mẹ nàng, coi đây là lương duyên trời cho, tất nhiên sẽ thành công...
-...
-...
Xung quanh lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của Chu Hoài.
Trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy kinh ngạc khi nghe Phương Thốn nói, chẳng khác gì gặp quỷ...
Đây thế mà do Phương nhị công tử làm thật?
Làm thế nào trong mấy ngày ngắn ngủi hắn có thể sắp xếp nhiều chuyện như vậy?
Về phần Chu Hoài, lúc này đầu óc gã đã choáng váng, khó mà tin nổi nhìn Phương Thốn, càng khó mà tưởng tượng nổi ba đả kích đến liên tiếp này lại do đối phương làm ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ. Mãi lâu sau, gã mới nghẹn ngào gào lên:
-Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà ngươi phải hại ta như vậy? Rốt cuộc ta có thâm thù đại hận gì với ngươi mà ngươi phải làm vậy? Sao ngươi có thể làm vậy, sao ngươi có thể hại ta như vậy...
Giọng nói như con thú bị dồn đến đường cùng khiến người ta kinh hãi!
-Vậy huynh trưởng ta có thâm thù đại hận gì với ngươi mà phải hủy hoại thanh danh người chết như vậy?
Phương Thốn lại chỉ bình tĩnh nhìn gã, chậm rãi mở miệng.
-Ngươi...
Sự kinh hãi xen lẫn tức giận vọt tới tận tim, nhưng Chu Hoài lại nhất thời không nói nên lời.
Chỉ vì chuyện đó? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện nhỏ đó mà ngươi phải hại ta tới nông nỗi này?
Không chỉ có gã, ánh mắt đám người bên cạnh cũng trở nên khó mà tin nổi...
Phương Thốn bình tĩnh nhìn về phía Chu Hoài, lẳng lặng nói:
-Ngươi có thể không thích quyền lực của huynh trưởng ta, cũng có thể mắng huynh ấy khi ta không nghe thấy. Nhưng nếu ta nghe được, tất nhiên phải luận công bằng cho ra lẽ, có lẽ ngươi...
Ánh mắt hắn quét qua mọi người xung quanh:
-Thậm chí là các ngươi, đều cảm thấy không quen biết huynh trưởng ta, không nợ nần gì huynh ấy nên muốn nói thế nào thì nói. Mà hôm nay, ta muốn biện giải đạo lý này với các ngươi!
Vừa dứt lời, sắc mặt hắn liền sa sầm xuống, lạnh lùng nói:
-Chức tiểu ấn quan của quận phủ ban đầu vốn là do thế tộc quận phủ thừa kế, không hề liên quan tới đệ tử tông môn các ngươi. Đúng thật bởi vì bảy năm trước huynh trưởng ta hạ bút phê bình dưới áp lực của thế tộc mới kết thành quy tắc này, ngươi lại chỉ cảm thấy huynh trưởng ta mua danh chuộc tiến, hiện giờ tất nhiên không có tư cách đảm nhiệm cơ hội huynh ấy đoạt lấy cho đệ từ tông môn!
-Năm đó ba nơi Liễu Hồ, sông Tiểu Thanh, Di Thủy đều bị hà yêu tàn sát bừa bãi, hoành hành ngang dọc hại người. Đừng nói đi thuyền, chỉ cần vừa tới gần mặt nước thôi đã bị bắt đi. Chính nhờ huynh trưởng ta lãnh đạo một nhóm đồng môn cùng chung chí hướng, lùng tìm từng ngõ ngách quanh phạm vi ba ngàn dặm, chém hết hà yêu, kinh sợ quỷ ma, lúc này đường thủy mới được hời. Ngươi cảm thấy thấy huynh ấy chết không đủ tiếc nuối, vậy thì có tư cách gì mà đi đoạn đường thủy này?
-Ngay cả vị Châu Nhi tiểu thư kia...
Phương Thốn cười lạnh, vẻ mặt càng thêm lạnh nhạt:
-Nàng vốn xuất thân từ Lăng Châu, mười năm trước mới dọn tới Mai huyện, năm đó sinh cơ của bá tánh ba ngàn dặm Lăng Châu bị trộm, con nhỏ vừa sinh ra đã chết, là huynh trưởng ta phát hiện việc đó, hủy diệt tà trận, công cao khắp thiên hạ mới cứu được bá tánh trong ba ngàn dặm kia, thậm chí còn vì vậy mà bị thích khách Thiên Hành Đạo đuổi giết trong thời gian rất lâu...
-Nếu ngươi cảm thấy huynh trưởng ta chỉ thể hiện làm loạn, không biết tự lượng sức mình, vậy thì...
Hắn hơi nghiến răng, giọng nói âm u lạnh lẽo:
-Con mẹ nó ngươi có tư cách gì nhớ thương vị tiểu thư được huynh ấy cứu?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất