Chương 267. Ta cho ngươi toại nguyện
Xung quanh yên ắng tĩnh mịch một lúc lâu cũng không nghe thấy ai lên tiếng.
Trong phút chốc, dường như lấp đầy tầm mắt bọn họ đều là vẻ mặt lạnh lẽo phẫn nộ và giọng nói tràn ngập căm phẫn kia của Phương Thốn.
Trong phút chốc, bọn họ lại có cảm giác nội tâm bị giao động. Lúc đầu khi nghe thấy Phương nhị công tử tự thừa nhận mình đã sắp xếp những việc này, bọn họ chỉ cảm thấy hơi quá đáng, dù gì thì trong mắt rất nhiều người, những lời của Chu Hoài đại sư huynh chẳng qua cũng chỉ là đùa vui...
Tuy rằng tính chất của trò đùa này có chút ác liệt...
Nhưng hiện giờ nghe Phương Thốn phân trần rõ rành rành, nghe hắn lạnh giọng chất vấn, trong lòng mọi người lập tức hiểu được tỏ tường.
Nếu không nói đến những chi tiết này, bọn họ chỉ cảm thấy Phương nhị công tử làm việc tàn nhẫn, nhưng sau khi nhắc tới nguyên nhân, bọn họ nhìn về phía Phương nhị công tử, dưới sự sợ hãi rét run trong lòng lại không tự chủ được sinh ra loại ý nghĩ thâm sâu khó lường, cảm thấy kính sợ...
-Ngươi… ta liều mạng với ngươi...
Đối diện với ánh mắt của Phương Thốn, Chu Hoài đại sư huynh lại chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, sau đó cảm xúc phẫn nộ lập tức giống như núi lửa phun trào. Gã hoàn toàn không ngăn được lửa giận đang cuồng bạo oanh tạc lòng mình, hoàn toàn không nghe lọt lời Phương Thốn. Gã chỉ biết người trước mắt vậy mà dám làm ra độc kế hại người đến mức này, vậy mà dám đẩy mình vào loại tình cảnh này...
Lửa giận thiêu đốt, kẻ vốn dĩ không đặt trưởng lão Thủ Sơn Tông vào mắt như gã lập tức không còn kiêng kỵ thân phận gì nữa, gào rống như một con thú hoang, pháp lực toàn thân bị kích động, năm dòng khí luân chuyển quanh người, khiến không khí xung quanh bị chấn động đến vặn vẹo.
Bảo Thân Cảnh trung kỳ, giơ tay nhấc chân, nghiền đá phá núi.
-Không thể...
-Mau giữ chặt hắn...
Mọi người xung quanh thấy thế lập tức đều kinh hãi, vội vã xông lên trước ôm chặt lấy Chu Hoài đại sư huynh, lúc này tuy rằng trong lòng bọn họ vừa kinh hãi vừa khiếp đảm, nhưng bọn họ vẫn hiểu rõ dù Thủ Sơn Tông không có quy tắc thì đệ tử ra tay với trưởng lão chỉ có kết cục bị trục xuất khỏi sư môn, đặc biệt là vị Phương trưởng lão này, tu vi vốn dĩ đã mạnh hơn các đệ tử không biết bao nhiêu...
Nếu đả thương hắn sẽ càng không còn đường sống nào!
-Các ngươi đừng ngăn ta, ta muốn giết hắn...
Chu Hoài bị chúng đồng môn vừa túm vừa kéo, ra sức giãy giụa, khàn giọng quát to:
-Ta muốn giết tên tiểu nhân đê tiện này!
-Họ Phương, ngươi dám âm thầm chơi xấu, sao không dám như một nam nhân đường đường chính chính chiến đấu một trận với ta...
-Họ Phương, người một nhà các ngươi đều đê tiện vô liêm sỉ như nhau, chỉ dám âm thầm hại người...
-...
-...
Dưới cơn thịnh nộ, cái gì gã cũng nói ra được.
Các đồng môn xung quanh tuy kinh hãi trong lòng, nhưng kéo gã lại đã khó rồi, nào che nổi miệng gã nữa.
Phương Thốn ở đối diện lại chỉ lẳng lặng ngồi đó, nghe gã nói vậy, hắn bỗng nhiên cười, nói:
-Các ngươi buông hắn ra đi!
-Sao?
Tất cả mọi người chấn động, khó mà tin nổi nhìn về phía Phương Thốn.
-Nếu hắn nhất định phải khiêu chiến ta, vậy dựa theo quy tắc Đại Hạ, không toại nguyện cho hắn sao được?
Phương Thốn cười nhìn về phía những người đang kéo Chu Hoài lại, nhẹ giọng nói:
-Không những ta có thể thỏa mãn nguyện vọng này của hắn, mà thậm chí còn có thể cho hắn một cơ hội.
-Nếu ngươi có thể chịu nổi ba chiêu của ta, ta sẽ rút hết toàn bộ trừng phạt về. Tất nhiên, Châu Nhi tiểu thi thì không cần suy nghĩ, người ta quả thực không hề thích ngươi!
-...
-...
-Đây...
Các đệ tử Thủ Sơn Tông xung quanh ngạc nhiên.
Đặc biệt là những người đang kéo Chu Hoài, bọn họ càng để lộ vẻ mặt bất ngờ. Nếu Phương Thốn chỉ để bọn họ buông Chu Hoài ra thì bọn họ không dám, nhưng nếu Phương Thốn nói vậy thì đã xem như cho Chu Hoài một cơ hội, thế chẳng phải tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm sao? Huống hồ Phương Thốn còn nói để Chu Hoài chịu qua ba chiêu của hắn, đây có phải quá tự đại hay không?
Tuy rằng mọi người gia nhập Thủ Sơn Tông lâu rồi, nhưng tu vi so ra có thể kém các đệ tử quận tông khác, nhưng chẳng lẽ còn kém cả một học sinh mới đi ra từ thư viện ư? Thân phận của Phương nhị công tử cao thì cao thật, nhưng mọi người không phải người mù, bọn họ có thể nhìn ra được tu vi của hắn có vẻ cũng không cao, sợ rằng ngay cả Bảo Thân Cảnh cũng vừa tiến vào không lâu. Trước kia từng có lời đồn hắn đại khai sát giới ở thành Liễu Hồ, nhưng vẫn có nhiều người giải thích rằng lúc ấy vị Phương nhị công tử kia hẳn đã mượn sức người khác, không phải dựa vào bản lĩnh của mình...
Hoặc là nói...
Có người hơi dao động, lẽ nào đây là cơ hội Phương nhị công tử cố ý cho Chu Hoài?
Dù sao hắn cũng là trưởng lão, sao có thể đối đầu với chính đệ tử của mình?
Lần mâu thuẫn này vừa thể hiện rõ thủ đoạn của mình, vừa cho mọi người cơ hội hòa giải, về sau mới dễ dàng đứng vững gót chân...
-Buông ta ra, còn không mau buông ta ra...
Dưới không khí vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, Chu Hoài ra sức giãy giụa, cuối cùng cũng thoát khỏi kìm kẹp của những người khác. Lúc này bởi vì Phương Thốn đã đồng ý đánh với gã, gã không còn vội vã xông lên, mà dùng đôi mắt đỏ au nhìn thẳng vào Phương Thốn, khàn giọng nói:
-Là ngươi nói đấy. Ngươi nói nếu ta thắng ngươi, ngươi sẽ buông tha cho Phúc Nguyên Hào của Lương thúc, không dùng mưu hèn kế bẩn hại ta nữa, đúng không?
-Ta chỉ nói để ngươi chịu qua ba chiêu của ta mà thôi...
Phương Thốn biết gã muốn đánh bại chính mình nên mới nói như vậy, cũng không giải thích, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
-Ta còn muốn thêm một điều kiện!
Chu Hoài bỗng nhiên lạnh lùng quát khẽ:
-Nếu ta thắng ngươi, ta muốn ngươi xin lỗi ta!
Nói xong lại âm u mở miệng:
-Hơn nữa phải thay mặt huynh trưởng ngươi xin lỗi ta!
-Mau câm miệng...
-Đừng nói thế...
Người xung quanh nghe vậy đều chấn động, ồn ào cản gã.
Phương Thốn lại chỉ ngồi ngay ngắn tại chỗ, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng nói:
-Tới đi!
-Cái gì mà Phương Thốn Liễu Hồ, cái gì mà Phương nhị công tử, ngoại trừ gia thế các ngươi còn có gì chứ? Từ trước tới giờ điều ta ghét nhất chính là loại mua danh chuộc tiếng như các ngươi, trước mặt đồ đệ còn làm ra vẻ đại nhân đại nghĩa!