Chương 268. Ta cho ngươi toại nguyện (2)
Vẻ mặt Chu Hoài méo mó, khàn giọng hét lớn, đồng thời công lực tăng vọt, cuồng phong nổi lên, thổi quét xung quanh, đám đệ tử Thủ Sơn Tông lúc này đều bị áp lực trên người gã đè ép, vội vàng lui về sau, Thanh Tùng và Hàn Thạch cùng Tiểu Từ tông chủ nghe tin chạy tới cũng biến sắc.
-Vù vù...
Chu Hoài cắn răng, vận chuyển pháp lực, lại không ra tay vội mà chỉ ngưng tụ càng ngày càng nhiều pháp lực.
Năm luồng khí tức mắt thường có thể thấy đang dâng lên, quấn quanh người gã như xích sắt, mà năm luồng khí tức này mơ hồ chia thành năm màu sắc khác nhau: xanh, đỏ, trắng, đen, vàng, tiếp ứng cho nhau như Đông Tây Nam Bắc. Khi năm luồng khí này được vận chuyển tựa hồ mang theo lực lượng đất trời, từng tia từng sợi gộp lên người gã.
Thân pháp Ngũ Khí, mượn lực lượng năm phương sử dụng.
Thời điểm lực lượng được Chu Hoài thêm vào đã đạt tới đỉnh, Phương Thốn vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Thậm chí trên người hắn còn không có lấy chút dấu vết khởi động pháp lực.
So sánh hai bên vậy mà khiến người ta có cảm giác như thể Chu Hoài đã trở nên mạnh mẽ vô cùng, vượt xa Phương Thốn.
-Hừ...
Tiểu hồ ly bên cạnh bị luồng khí này ép cho tâm thần không yên, gập chân ép sát đất, dựng đuôi nhe răng.
Ngay cả Vũ Thanh Ly cũng yên lặng cho Phương Thốn một ánh mắt.
Phương Thốn chậm rãi lắc đầu, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Chu Hoài, nhẹ nhàng gật đầu.
-Nhận lấy cái chết đi!
Chu Hoài ở trong mắt các đệ tử Thủ Sơn Tông là đại sư huynh, trong mắt các bằng hữu là trang hảo hán, trong mắt nhóm chưởng lệnh quận phủ cũng là hạt giống tốt tiền đồ vô hạn, sao có thể chịu đựng được việc bị người khác tính kế như vậy. Gã bỗng nhiên hung hãn đạp một bước về phía trước, cùng lúc đó pháp lực trên người cũng túa ra như hồng thủy, cuồn cuộn đánh về phía Phương Thốn.
Không trung bị chấn động, cát đá bay tứ tung.
Trong mắt mọi người mơ hồ thấy được bóng dáng năm con rồng lao thẳng về phía Phương Thốn.
-Đây...
-Phương nhị công tử sẽ không bị đánh chết tại chỗ luôn đấy chứ?
Không ít người nhìn ra một chưởng này của Chu Hoài không hề nương tay, dồn hết toàn lực đến tới, bọn họ kinh hãi thầm kêu lên.
Sau đó, trong một thoáng hỗn loạn, Phương Thốn bỗng nhiên ra tay.
Hắn đứng dậy, nâng tay lên, gập đầu gối đánh ra một chưởng.
Một chưởng này đánh thẳng vào ngực Chu Hoài “Rầm” một tiếng, kình lực vô hình khuếch tán ra thành kình phong bốn phía.
Cả người Chu Hoài cứng đờ, hoàn toàn không rõ một chưởng này khảm lên ngực mình từ lúc nào. Ngay cả một thân pháp lực kia của gã tựa hồ cũng tan biết trong khoảnh khắc này. Gã có thể cảm giác được lực lượng khổng lồ ngưng tụ trong một chưởng này. Sau khi đánh lên lồng ngực mình, lực chưởng không bắn ra, bản thân lại không hề bị chưởng này đánh bay thẳng ra ngoài...
Gã không hiểu ra sao, cũng không suy nghĩ được, chỉ ngẩn ra một lúc lại lần nữa rống to, vung quyền đập về phía Phương Thốn, quyền phong cuốn theo pháp lực, xung quanh bỗng nổi lên những gợn sóng màu đen ẩn chứa sát khí kinh hãi lòng người, tựa như lưỡi đao nhọn.
-Rầm!
Nhưng cùng lúc gã vung chưởng, chưởng lực của Phương Thốn cũng nhẹ nhàng phóng ra, đánh cho Chu Hoài bịch bịch lui về sau vài bước.
Lực đánh của chưởng này đập cho trái tim Chu Hoài như rụt mạnh vào. Nhưng sau khi gã ngẩn người lại phát hiện bản thân hình như vẫn chưa bị thương, ngược lại pháp lực toàn thân tựa hồ còn cuồn cuộn dâng trào lắc lư, vì thế gã tiếp tục tru lên như thú hoang, pháp lực quanh thân phóng ra như đợt sóng dũng mãnh, so với trước còn hung hãn hơn. Hai mắt gã đỏ như máu, ma trảo câu lấy sương đen vô tận, hung hăng chộp về phía mặt Phương Thốn.
-Thần Minh Luyện Yêu Thủ...
Có đệ tử nhận ra chiêu trong thuật pháp này, kêu lên thất thanh.
Thuật pháp bí truyền của Thủ Sơn Tông, rất ít người có thể học thành công, nhưng không ai ngờ được Chu Hoài lại hiểu thấu đáo một chiêu, càng không ngờ tới đây chính là chiêu trí mạng dồn người vào chỗ chết trong thuật pháp, cực kỳ tàn nhẫn, Chu Hoài lại không chút do dự thi triển ra.
Nhưng thật ra lúc này Phương Thốn đang lẳng lặng nhìn Chu Hoài đang lao về phía mình, ánh mắt dần trở nên lạnh nhạt.
Vào khoảnh khắc Chu Hoài lao tới trước mặt, Phương Thốn bỗng nhiên lật tay vỗ một chưởng lên đỉnh đầu gã.
Một chưởng này không có gì đặc biệt, chỉ có vẻ vô cùng nhanh!
Rầm!
Cát đá bay loạn xung quanh lập tức dừng lại.
Xương cốt khắp người Chu Hoài chấn động, quỳ một gối trên mặt đất, hai đầu gối đập mặt đất thành cái hố to.
Điểm mấu chốt chính là gã vận hết toàn bộ pháp lực, nội tức quanh thân điên cuồng tuôn ra đến tận cùng.
Một chưởng này của Phương Thốn đập xuống, pháp lực quanh thân gã lập tức mất đi sự trói buộc, trong nháy mắt bắt đầu đấu đá lung tung. Chỉ nghe “Uỳnh” một tiếng, một cụm máu đột nhiên nổ ra trên lưng gã, đó chính là một đại huyệt trên lưng Chu Hoài, ảnh hưởng tới cả những đại mạch xung quanh, máu tuôn ra từ huyệt vị, chứng tỏ đại mạch này đã bị tổn hại. Mà đây vẫn chưa phải điều khủng bố nhất, ở trong mắt mọi người, chỉ sau mấy tiếng “Uỳnh” “Uỳnh”, vô số huyệt vị trước sau người gã vậy mà đồng thời tuôn ra sương máu.
-Thịch...
Cơ thể Chu Hoài như mất đi xương cốt, té ngã trên mặt đất, ánh mắt hoảng hốt đến tột cùng.
-Hai chiêu trước là ta thay mặt huynh trưởng trả cho ngươi!
Phương Thốn ngồi về chỗ, nhìn xuống gã, nhẹ giọng nói:
-Mà một chưởng này, mới là vị đệ đệ ta đây trả cho ngươi...
Nhìn ánh mắt của hắn, Chu Hoài chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy hoảng sợ, khó khăn gào lên:
-Ngươi… ngươi đã làm gì?
-Cho ngươi toại nguyện thôi!
Trước ánh mắt hoảng hốt khiếp đảm của những người xung quanh, Phương Thốn xoay người ngồi về vị trí, y phục trên người không chút nhàu nhĩ, giống như chưa từng ra tay. Nhìn khuôn mặt méo mó của Chu Hoài, hắn nhàn nhạt lên tiếng:
-Nếu ngươi khinh thường những người dối trá làm điều tốt giúp mọi người đó, tự nhận bản thân hiểu rõ tất cả, vậy hãy làm một phế nhân, cảm thụ hương vị thật sự của thế giới đi!
-Thế này... là sao vậy?
-Chu Hoài đại sư huynh... Chu Hoài đại sư huynh bị sao vậy?
-Đại khiếu vỡ, nội tức tản ra khắp nơi... Phế rồi!
-Phế mất mấy đại mạch?
-...Toàn bộ!