Chương 269. Tất nhiên
Nhìn dáng vẻ xụi lơ trên mặt đất, khắp người toàn là máu của Chu Hoài, không biết có bao nhiêu người tại một khắc này chỉ cảm thấy cả người rét run, ngay cả hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch cũng có cảm giác kinh hãi lạ thường, nhìn chằm chằm Chu Hoài một lúc lâu, cảm nhận được nội tức trong thân thể gã đang dần xói mòn, cuối cùng cũng hiểu được điều gì. Sau mấy câu nói ngắn ngủi, sắc mặt hai người đều hơi tái đi.
Đệ tử Thủ Sơn Tông xung quanh nhìn Chu Hoài cả người đầy máu mà ghê người, thậm chí không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù bọn họ phát hiện thực lực Phương Thốn có vẻ mạnh hơn Chu Hoài một chút, nhưng lại cảm thấy không mạnh hơn quá nhiều. Lúc này bọn họ nhất thời không rõ, vì sao chỉ trong khoảnh khắc Chu Hoài đại sư huynh đã bị đánh quỳ gối trên mặt đất, thậm chí mạch máu quanh thân cũng nổ tung?
Chỉ có hai vị trưởng lão ánh mắt tinh tường hơn các đệ tử khác mới nhìn ra nguyên nhân.
Phương Thốn ra tay đúng là thần thông quảng đại, ngay cả thuật pháp cũng chưa thi triển, chỉ dựa vào tốc độ cực nhanh cùng nhãn lực cực tàn nhẫn của mình đánh một chưởng lên ngực Chu Hoài, nhưng không hề làm Chu Hoài trọng thương, sau đó lại tiếp tục đánh gã thêm một chưởng nữa.
Chưởng đầu tiên không làm Chu Hoài tổn thương.
Chưởng thứ hai tới lúc Chu Hoài vận chuyển pháp lực, nhưng cũng chỉ là một chưởng nhẹ tênh, ép gã phải lui.
Chưởng nhẹ tênh này vừa thu lại, Chu Hoài dưới cơn thịnh nộ đã điên cuồng thôi thúc pháp lực, tới lúc này hắn mới đột nhiên đánh một chưởng lên đỉnh môn của Chu Hoài, tất cả pháp lực hung hãn đều được thi triển ra, dũng mãnh đập vào đại mạch bên trong thân thể Chu Hoài...
Ngoài có chưởng pháp hùng hồn đánh vào, trong có pháp lực cuồng bạo mất khống chế, kinh mạch toàn thân Chu Hoài lập tức không chịu nổi!
Đại khiếu vỡ nát, kinh mạch đã bị hủy!
Điều quan trọng nhất chính là thật sự không vượt qua ba chiêu!
...
...
-Đây... đây...
Các đệ tử Thủ Sơn Tông lại không thể xem hiểu tường tận như các trưởng lão, bọn họ không cách nào hiểu được vì sao Phương Thốn có thể đánh Chu Hoài ra nông nỗi này chỉ trong ba chiêu. Thay vì nói do thực lực, chi bằng đắn đo về pháp lực của Chu Hoài. Mặc dù một thân sương máu kia của Chu Hoài là do thôi thúc pháp lực mới thành, nhưng bọn họ lại chỉ thấy dáng vẻ thê thảm của Chu Hoài...
Mấy đệ tử lúc trước theo cùng một giuộc với Chu Hoài, ngày thường khi gặp Phương Thốn còn cố ý thuận miệng nhỏ giọng hát vè kia lúc này đã bị dọa đến hai chân mềm nhũn, vài người bỗng “bịch bịch” ngã xuống, có một người còn ướt cả quần.
-Đỡ xuống trước đi!
Giữa khung cảnh yên ắng tĩnh mịch, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng than nhẹ, là Tiểu Từ tông chủ đi ra từ trong đám người.
Được hắn nhắc nhở, vài vị chấp sự xung quanh mới chợt phản ứng lại, vội vàng đi tới đỡ Chu Hoài cả người đầy máu lên, chuẩn bị dẫn hắn tới đan phường cầm máu, lúc này Chu Hoài đã nằm rạp xuống, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
-Có phải...
Tiểu Từ tông chủ quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, thoáng do dự, mới nhỏ giọng nói:
-Thế này... có phải hơi độc ác hay không?
Vẻ mặt Phương Thốn lạnh nhạt, hờ hững trả lời:
-Ta đã cho hắn cơ hội...
Tiểu Từ tông chủ lập tức cứng họng, tất nhiên hắn cũng biết quả thực Phương Thốn đã cho Chu Hoài cơ hội.
Không chỉ Chu Hoài chủ động tuyên chiến, thậm chí khi ra tay hắn cũng đánh ra hai chưởng nhẹ bẫng, nhìn qua đều như cho Chu Hoài cơ hội. Nhưng không may là dưới cơn thịnh nộ Chu Hoài đã không khống chế được chính mình, ngược lại càng thêm cuồng bạo, vì thế chiêu thức tàn nhẫn cuối cùng đã hoàn toàn phế bỏ gã. Tình hình xảy đến quá đột ngột, nhanh tới mức tất cả bọn họ đều không kịp ngăn cản...
Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, đây thật sự là cho cơ hội sao?
Ngược lại càng giống mỗi bước của Chu Hoài đều bị người ta nhìn thấu, sau đó chờ gã chủ động đưa tới cửa...
-Ài...
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Phương Thốn, Tiểu Từ tông chủ hiểu hắn đang đè nén tức giận trong lòng, dường như muốn khuyên gì, nhưng cuối cùng lại không cách nào mở miệng, chỉ đành khe khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:
-Dù sao hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi đôi mươi thôi...
Các đệ tử xung quanh cũng có vài người dùng ánh mắt tương tự trộm nhìn về phía Phương Thốn.
Tuy rằng nhìn không thấu ẩn ý bên trong, nhưng chỉ cần xem kết cục của Chu Hoài, tựa hồ quả thực cũng có chút quá đáng...
Nghe Tiểu Từ tông chủ nói vậy, cũng cảm nhận được những ánh mắt sợ hãi rụt rè, muốn nhìn, lại không dám nhìn thẳng kia, Phương Thốn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mọi người, nghiêm túc trả lời:
-Thời điểm huynh trưởng ta chết cũng chỉ mới 29 tuổi!
Sau đó ánh mắt hắn nhìn quanh một lượt những tầm mắt lén lên án mình ra tay quá tàn nhẫn, lạnh lùng nói:
-Mà năm đó thời điểm huynh ấy làm ra chuyện các ngươi cho là mua danh chuộc tiếng, thậm chí còn không lớn bằng các ngươi!
...
...
Nghe được lời này, trong lòng mọi người đều bỗng run lên, cuối cùng không thể nói được gì nữa.
Những đệ tử Thủ Sơn Tông vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn lập tức trở nên kinh hãi áp lực, vội vàng cúi đầu xuống.
Không ai dám tiếp xúc với ánh mắt hắn vào thời điểm này nữa.
Tiểu Từ tông chủ cũng đờ người, rất lâu sau đó cũng không nói nên lời.
Phương Thốn chậm rãi đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt, nhìn về phía các đệ tử xung quanh, mặt không cảm xúc nói:
-Các ngươi hận đời, bất kính với tất cả, hưởng thụ thứ những người đó dốc hết sức tạo ra, rồi lại không hề kính trọng bọn họ, thậm chí còn bôi nhọ nhục mạ chỉ vì người chết sẽ không cãi lại, cho rằng toàn bộ những điều mình làm đều là lẽ đương nhiên, vậy các ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy đây là lẽ đương nhiên?
Tất cả đệ tử Thủ Sơn Tông không một ai dám lên tiếng, khác hoàn toàn đám người lúc trước gặp Phương Thốn là cố ý cười cợt, hoặc cố tình hát vè sau lưng hắn. Mỗi câu của hắn đều như từng tảng nham thạch nặng nề giáng xuống đầu họ, nhưng bọn họ lại không thể trốn, cũng không dám giơ tay đỡ, chỉ có thể mặc cho nham thạch nện xuống đầu, đập cho đầu bọn họ ngày càng thấp xuống...
Vẻ mặt Phương Thốn cũng càng thêm lạnh nhạt, như bị nhiễm lên một tầng sương lạnh, dọa hồ ly nhỏ đi theo các đệ tử lúc này cũng sợ tới mức cúi đầu nhỏ, cái đuôi khẽ run lên, giống như cũng phạm phải sai lầm lớn gì...